Bị cưỡng ép đến một gian phòng nhỏ âm u. Chúng Hưởng đối diện với bộ dáng La Bằng không chút kinh ngạc đang dương dương đắc ý ở phía trước.
“Oh… Là ngươi.” Chúng Hưởng lạnh lùng chế nhạo.
La Bằng lộ ra nụ cười tà khí: “Còn nhớ rõ ta? Tiểu mỹ nhân. Nói ngắn gọn lại, mời ngươi đến chỉ muốn biết một tin tức.” tươi cười trên mặt La Bằng thu lại, nghiêm túc hỏi: “Giao dịch của Đồng Tâm hôm nay được tiến hành ở đâu? Lúc nào?”
“Thủ đoạn tốt đấy lão thổ địa.” Chúng Hưởng hừ lạnh: “Ta sao có thể biết.”
“Ngươi có lẽ không biết.” La Bằng đồng ý gật đầu: “Nghe nói cha ngươi là một tên phản đồ, ta nghĩ Âu Dương Khả không có ngu như vậy.”
Chúng Hưởng trong tâm đau nhói, nhưng vẫn như cũ dùng ánh mắt không quan tâm hướng tới La Bằng.
“Bất quá, ta cuối cùng vẫn muốn thử một lần mới cam tâm.” Lời vừa nói, La Bằng ngoắc tay gọi người đem Độ Phi đẩy lại đây, súng trong tay hướng tới trán của Độ Phi.
Khuôn mặt thanh tú của Độ Phi đã tái nhợt một mảnh, mồ hôi theo gương mặt rơi xuống.
“Ngươi thấy rằng ta sẽ vì hắn nói cho ngươi toàn bộ?”
Chúng Hưởng nhìn Độ Phi, đôi mặt kia đã có thời khắc tỏa ra hạnh phúc giờ đây chứa đựng nỗi sợ hãi nồng đậm.
La Bằng không quan tâm nhún vai: “Có lẽ ngươi sẽ.”
“Chúng… . .” Độ Phi run run môi muốn nói gì, nhưng chỉ mở miệng thoát ra được một chữ liền dừng lại.
Chúng Hưởng biết Độ Phi sợ hãi.
Hắn run rẩy như ngọn cỏ nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-huong-dung-dich-nam-nhan/33319/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.