Thân thể yếu ớt, từ trong bóng tối, bị một hình dạng nào đó không biết tên kéo ra.
Trong biển dường như tối đen sâu thẳm không đáy, bị dây dưa lôi kéo ra ngoài khơi.
Thần kinh ta chắc đã sớm tê liệt, đã học được không mong đợi cùng khát vọng, tại sao, ngươi lại muốn thức tỉnh ta?
Chúng Hưởng nằm trên giường mềm mại trở mình, hắn cầm lấy mép áo ngủ của Âu Dương Khả vừa bất lực mà chìm đắm trong cơn ác mộng.
Kia thần kinh cảm giác đã thức tỉnh, đầu óc hắn bị hành hạ bởi những tín hiệu đau nhức phát ra. Từ trong mộng, kim quang trên đầu chớp tắt sáng chói làm cho hắn sợ hãi, thứ ánh sáng hài hòa thiêng liêng kia, là điều rực rỡ hắn chưa từng thấy qua.
Hết thảy mọi thứ, lại lần nữa nhắc đến sự hèn mọn và dơ bẩn của hắn. Ánh mặt trời, mỗi người nhìn thấy ai cũng đều vui mừng yêu thích dương quang của nó, nhưng khi chiếu lên thân thể lạnh như băng của hắn, lại chỉ mang đến lửa nóng đáng sợ như thiêu đốt .
Lửa, ánh đỏ từ ngoài khơi cuốn tới, đốt cháy tất cả trước mắt hắn kinh hoàng… . . . .
“A a!”
Chúng Hưởng kêu lên sợ hãi, từ trong mộng tỉnh lại. Hắn thở gấp gáp, bất an mà giương mắt chung quanh.
Lửa, ta nhìn thấy lửa.
Từ trong ánh mặt trời đến, muốn đem ta đốt thành tro bụi.
Âu Dương Khả cũng tỉnh dậy, lo lắng ôm hắn vào lòng.
“Chúng Hưởng, ngươi làm sao vậy?” Khẽ hôn đi những giọt mồ hôi tinh tế trên chiếc trán xinh đẹp, thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-huong-dung-dich-nam-nhan/33312/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.