“Theo ta đi, Chúng Hưởng, theo ta.”
Đem Chúng Hưởng đưa đến cửa “Phàm gian” , Âu Dương Khả ôm Chúng Hưởng không cho hắn xuống xe, lần nữa nhẹ nhàng nói.
Đèn nê ông đã sáng lên, nguyên bản một mảnh ban đêm đen kịt được trang hoàng.
Khách nhân mặc âu phục cao cấp tụm năm tụm ba, đàm tiếu liên tục đi vào “Phàm Gian”. Các “Công tử ” tiếp khách trang phục chỉnh tề từ lâu đã đứng đầy, mỉm cười thành thạo mà đối với khách nhân chào hỏi.
Chúng Hưởng đem đầu tựa trên vai Âu Dương Khả, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Ánh đèn nê ông tươi sáng tựa như vô số ánh mắt tà ác, rõ rệt mà tố giác hắn, nơi ấy ——– nơi ánh đèn lấp lánh, phải chăng là hắn nên dừng lại.
Giờ khắc này trong lòng đặc biệt yếu đuối, không thể phủ nhận rằng chính mình thật sự hy vọng có thể gật đầu một cái, sau đó —— vĩnh viễn mà tựa vào đôi vai dài rộng chân thực này.
“Theo ta đi. Chỉ cần ngươi mở miệng, ta lập tức mang ngươi đi.” Âu Dương Khả cảm giác được trái tim Chúng Hưởng bất an , nghiêm túc hứa hẹn .
Ôn nhu hôn lên khuôn mặt Chúng Hưởng, mới phát hiện ra khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo như vậy, cư nhiên lạnh như băng không có một tia ấm áp.
“Ta phải đi rồi… . . . .” Chúng Hưởng thở dài nói ra những lời này, thoát khỏi cái ôm của Âu Dương Khả, bình tĩnh mà mở cửa xe, hướng tới cánh cửa “Phàm Gian” đang rực rỡ như ban ngày kia đi đến.
Âu Dương Khả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-huong-dung-dich-nam-nhan/33309/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.