Chương trước
Chương sau
"Tiên sinh, ngài vẫn luôn... ngẩng cổ làm gì?" Ở lầu một trong đại sảnh chiêu đãi, người phục vụ nhìn Mạnh Tỉnh vài lần trong cùng một tư thế kì quái giống nhau, cuối cùng nhịn không được đi tới hỏi.

Mạnh Tỉnh trực tiếp đứng lên, tùy ý trả lời: "Tôi cảm thấy trần nhà được trang trí rất phong cách."

Người phục vụ liếc nhìn trần nhà, chẳng có gì ngoài một bức tường sơn trắng, liền im lặng.

Mạng Tỉnh cũng không quan tâm đến sự kinh ngạc của người phục vụ, bởi vì chén trà tẩm độc kia đã được đưa cho Ôn Như Lam, và Ôn Như Lam cũng sắp uống rồi.

Mạnh Tỉnh đi tới cầu thang lầu hai, mặc kệ vạch kẻ cấm vào, trực tiếp vịn tay cầu thang rẽ vào.

Phía sau vang lên tiếng hô của nhân viên phục vụ, Mạng Tỉnh không thèm để ý, ba bước một chạy lên cầu thang, đẩy cửa phòng Ôn Như Lam ra trước khi nhân viên an ninh phía sau đuổi kịp...

Sau đó, lần đầu tiên Mạng Tỉnh nhìn thấy đôi mắt đen và sâu. Bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Tỉnh sững sờ trong giây lát.

Ôn Như Lam bưng chén trà trong tay, sửng sốt nhìn nam nhân đột nhiên xông vào. Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã định thần lại, vô thức nhấp một ngụm trà để che đậy sự hớ hênh của mình, nhưng đột ngột dừng lại.

"Không được uống!" Tiếng hô Mạnh Tỉnh truyền đến ngay sau đó. Ôn Như Lam rũ mắt, giám đốc Hoàng bên cạnh đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.

Mạnh Tỉnh còn muốn nói nữa, nhưng mấy vệ sĩ mặc đồ đen trong phòng riêng đã vây quanh anh, bảo vệ của quán cũng đã đuổi kịp anh ta.

Mạnh Tỉnh bị vây quanh, cửa phòng chen chúc người. Một người đàn ông trung niên có vẻ là chủ quán trà chen lẫn qua đám đông trước cửa, cúi đầu xin lỗi Ôn Như Lam về việc chiêu đãi không chu toàn, không có biện pháp an ninh.

Ôn Như Lam đặt tách trà xuống, dùng tay chống cằm, không để ý tới chủ nhân quán trà, chỉ hứng thú nhìn Mạnh Tỉnh đang bị vệ sĩ giữ chặt ở cửa.

Hắn ra hiệu để cậu đi, cuối cùng Mạnh Tỉnh, người bị giữ chặt tay chân và bịt miệng, đã được tự do.



"Cậu nói... không được uống?" Ôn Như Lam dùng đầu ngón tay gõ gõ chén trà trên bàn trà.

Mạnh Tỉnh quay đầu rất nhanh, nguyên nhân chính thì khỏi phải nói, lúc đầu trong phần mô tả, hệ thống có một dòng rằng người chơi không được tiết lộ danh tính người chơi. Mà cho dù không có quy tắc này, Mạnh Tỉnh cũng không ngu ngốc để lộ quân bài của mình.

Sự thật không thể nói ra, nhưng có thể bịa: "Tôi là khách uống trà ở tầng một, tôi thấy một người phục vụ đã lén bỏ thứ gì đó vào ấm trà. Tôi nghi ngờ rằng anh ta đang làm đó phạm pháp, nên tôi muốn làm việc tốt một chút."

Tuy rằng người phục vụ kia ở hành lang góc chết ở tầng hai hạ dược, Mạnh Tỉnh vốn không nên nhìn thấy, nhưng lúc này người phục vụ không có ở đây, đưa trà xong liền rời đi, hiện tại hẳn đã bỏ trốn. Mạng Tỉnh hoàn toàn không sợ việc phải giằng co cùng đối phương.

Nghe xong lời nói của Mạnh Tỉnh, Ôn Như Lam thần sắc không thay đổi nhiều, phảng phất người lúc nãy suýt chết không phải là hắn, đội trưởng lại rất nghiêm túc, nhìn Ôn Như Lam xin chỉ thị: "Boss?"

Ôn Như Lam gật đầu: "Đi kiểm tra."

Đội trưởng vệ sĩ cầm tách trà bị nghi có độc ra ngoài kiểm tra, trong khi những vệ sĩ còn lại vây quanh Mạnh Tỉnh không buông lỏng cảnh giác với anh.

Nhưng Mạnh Tỉnh không còn lo lắng nữa, dù sao thì việc có độc cũng đã bại lộ, Ôn Như Lam sẽ không đột ngột qua đời, và trò chơi của anh sẽ không đột ngột thất bại, vì vậy anh đột nhiên trở nên rất ung dung.

Ngược lại, chủ quán và giám đốc Hoàng đều toát mồ hôi hột, phản ứng này được coi là bình thường, vì dù sao một người cũng là chủ nhân của nơi này, và ông phải chịu trách nhiệm cho những gì đã xảy ra. Còn giám đốc Hoàng chính là người khởi xướng bữa tiệc này, Ôn Như Lam xảy ra chuyện, chắc chắn ông cũng không tránh khỏi liên lụy.

Nhưng không phải liên quan thôi, mà là trách nhiệm chủ yếu.

Mạnh Tỉnh đang nhàn hạ xem hồ sơ của giám đốc Hoàng trong lúc chờ đợi.

ID: Hoàng Hữu Tài

Một giám đốc tài chính làm việc ở công ty TInh Hỏa 28 năm, có trình độ và kỹ năng chuyên môn sâu.

Phần giới thiệu ngắn ngủi và không có gì nổi bật, có vẻ như chỉ là một người nhỏ bé không đáng kể, nhưng theo kịch bản mà Mạnh Tỉnh biết, giám đốc Hoàng đã làm thất thoát hàng trăm triệu công quỹ, và bị một thế lực bí ẩn mua chuộc, có ý định hợp tác nội bộ với bên kia và bên ngoài để ám sát Ôn Như Lam.

Vụ ngộ độc hôm nay đã được lên kế hoạch bởi giám đốc Hoàng. Nhưng Mạnh Tỉnh không có ý định vạch trần sự phản bội của giám đốc Hoàng ngay lập tức, thứ nhất anh ở thân phận này không biết chuyện này, thứ hai... Mạnh Tỉnh không muốn rút dây động rừng.

Đúng là giám đốc Hoàng muốn ám sát Ôn Như Lam, nhưng ông ta là một con tốt bị lợi dụng vì lợi ích, một người khác muốn giết Ôn Như Lam.

Mạnh Tỉnh đang nghĩ cách lợi dụng quản lý Hoàng phản bội để bắt kẻ đứng sau, còn chưa kịp nghĩ thì đội trưởng vệ sĩ vô cùng đáng tin cậy đã trở về.

Hắn ở bên tai Ôn Như Lam nói gì đó, thần sắc Ôn Như Lam đột nhiên trở nên lạnh lùng, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Đem hắn mang về đi."

"Vâng!" Đội trưởng vệ sĩ đáp ứng, một bên chạy ra ngoài gọi người.

Khi đội trưởng vệ sĩ rời khỏi căn phòng, ông chủ quán ngồi phịch xuống đất, không chỉ toát mồ hôi mà hai chân cũng mềm nhũn. Phản ứng của đội trưởng vệ sĩ đã xác nhận vụ đầu độc là thật, vì vậy theo tính cách của Ôn Như Lam, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho chủ nhân của quán trà, người có thể liên quan đến kẻ sát nhân. Tại sao không chọn ở nơi khác động thủ, nhất phải là ở quán trà?

"Ôn, Ôn tổng, tôi th-thật sự k-không biết chuyê-..." Chủ quán trà bị dọa đến nỗi không nói bình thường được.

Hơn nữa, ông ta thật sự rất sợ hãi, nhưng Ôn Như Lam vẻ mặt lại vô cùng hòa ái, hòa ái đến nỗi khó hiểu, tựa như không hiểu chủ quán trà tại sao lại sợ hãi như vậy.

Giọng nói hắn ôn hòa: "Thanh giả tự thanh(4),nếu như ngươi thật sự không biết, vậy thì hãy phối hợp điều tra đi, sau khi xong xuôi, người của ta nhất định sẽ không làm khó dễ ngươi.

(4)Người ngay thẳng, thật tâm mình thì không cần phải nghĩ bàn, không cần khuếch trương, không cần giải thích.

Chủ quán trà họ Giả sợ hãi đến mức tia máu cuối cùng cũng bị dọa đi rồi, cái gọi là phối hợp điều tra của Ôn Như Lam, tất nhiên không phải thủ đoạn điều tra tầm thường.

Ông sắc mặt tái nhợt bị hai vệ sĩ mang đi, trong phòng ngoài mấy vệ sĩ ra thì chỉ còn lại Ôn Như Lam, Mạnh Tỉnh và giám đốc Hoàng.

Giả tổng cảm ơn xong, giám đốc Hoàng đang định theo sát để phát biểu ý kiến, Ôn Như Lam lại không kiên nhẫn ngăn lại: "Giám đốc Hoàng mời ta uống trà là có ý tốt, chuyện ngày hôm nay nhất định chỉ là ngoài ý muốn."

Không kịp kinh ngạc tại sao Ôn Như Lam lại dễ nói chuyện như vậy, giám đốc cho rằng chính mình hôm nay sợ là phải lột da, liền ngay lập tức dựa bậc thang mà bước xuống: "Là ngoài ý muốn, đúng là ngoài ý muốn nhưng tôi cũng sai, ngày khác nhất định mở tiệc phục vụ Boss."

Ôn Như Lam gật đầu đáp ứng, sau khi đuổi giám đốc Hoàng đi, rốt cuộc cũng có thời gian xử lý Mạnh Tỉnh.

Ôn Như Lam bắt chéo hai chân, thoải mái ngồi trên ghế sô pha, hai tay đặt ở dưới bụng, nghiêng đầu ra hiệu: "Ngồi."

Mạng Tỉnh đứng xem kịch hồi lâu cuối cùng cũng có chỗ ngồi, anh không chút nào từ chối ngồi trên ghế sô pha bên cạnh Ôn Như Lam.

Bởi vì ngồi quá gần, đầu gối của hai người khẽ chạm nhau, mặc dù chỉ là va chạm nhỏ, lập tức tách ra, nhưng lông mày của một vài vệ sĩ vẫn rung lên một chút, trước đây bọn họ chưa từng gặp qua người nào lớn mật như thế.

Mạnh Tỉnh đối với việc đụng chạm bất ngờ này không có nhiều cảm giác, Ôn Như Lam tựa hồ cũng không có cảm xúc gì, ngược lại nét mặt càng thêm dịu dàng, hắn dò hỏi một câu: "Xưng hô như thế nào?"

"Mạnh Tỉnh." Đây là tên thật của Mạnh Tỉnh, cũng là tên của nhân vật của anh trong trò chơi này.

Ôn Như Lam nhìn vẻ ngoài trẻ trung của Mạnh Tỉnh và đoán: "Sinh viên?"

Mạnh Tỉnh nhớ lại thân phận của nhân vật, trả lời: "Tốt nghiệp được hai năm rồi."

"Ồ." Ôn Như Lam cười nói: "Huy hiệu dũng cảm(5) không thể gửi đến trường học được, gửi đến đơn vị công tác của cậu thì sao?"

(5) để tặng hoặc truy tặng cho cá nhân có hành động dũng cảm cứu người, cứu tài sản của Nhà nước, của nhân dân.

Đây là đang nói với anh. Mạnh Tỉnh nghĩ thầm, cũng cười đáp: "Tôi không có việc làm, tôi chỉ là dân thất nghiệp đang lang thang thôi." Ôn Như lam lộ ra một biểu tình vô cùng kinh ngạc, quan tâm hỏi: "Vậy cậu dựa cái gì để sống?"

Mạnh Tỉnh xoa mũi, dựa vào cái gì để sống? Trên thực tế nếu như Ôn Như Lam còn chưa bị ám sát thì anh có lẽ đã chết đói ở trên đường trước.

Hệ thống thật sự rất tốt, anh vừa mới đến thì vốn khởi nghiệp đều không có, cuối cùng dùng một chút tiền cuối cùng mua một chén trà rẻ nhất, hiện tại thật sự không có chỗ ở cố định, không một xu dính túi.

Nhưng đối với tình trạng bần cùng trước mắt này của mình thì anh đã nghĩ tới biện pháp một mũi tên trúng hai con chim, anh đột nhiên làm vẻ mặt đoan chính, tự giới thiệu nói: "Ôn tổng, tôi không có việc làm, trước kia cũng chưa có, ngày trước sống dựa vào tiền thừa kế của bố mẹ, hiện tại đã tiêu hết rồi. Ôn tổng ngài làm ơn lớn, tôi tốt xấu gì cũng đã cứu ngài một mạng, ngài xem có công việc gì thấp mà có thể giới thiệu cho tôi không?"

Nghe vậy, mấy vệ sĩ đều lộ ra vẻ thì ra là thế, chắc hẳn biết được thân phận của Ôn Như Lam, làm việc nghĩa hăng hái làm tới đòi tiền, cái gì mà công việc thấp, thật ra là một loại phương pháp đòi tiền.

Như vậy Mạnh Tỉnh xuất hiện liền không kỳ quái, so với việc đơn thuần thấy việc nghĩa làm, lấy cớ xen lẫn lợi ích như vậy rõ ràng có thể khiến Ôn Như Lam mất cảnh giác.

Tính toán của Mạnh Tỉnh là lợi dụng điều này để lẻn vào công ty của Ôn Như Lam nhằm mục đích bảo vệ chặt chẽ, đồng thời giải quyết tài chính thiếu hụt của mình, quả thật vô cùng hoàn mỹ.

Nhưng mà sự thật còn có thể hoàn mỹ hơn, theo suy nghĩ của Mạnh Tỉnh, Ôn Như Lam đại khái chỉ cho anh một cái vị trí thấp kém, thuộc loại mười ngày nửa tháng đều không gặp Ôn Như Lam.

Nhưng Ôn Như lam lại mở miệng nói: "Tôi vừa lúc thiếu một trợ lý, nếu không chê thì ngày mai cậu đến làm việc đi."

Mạnh Tỉnh không chút do dự nhận việt, hơn nữa ngày đầu tiên nhận chức, còn được nhận một trăm vạn tiền thưởng.

Tuy Mạnh Tỉnh ban đầu đối với Ôn Như Lam không có tình cảm, chỉ là vì làm nhiệm vụ trò chơi đến để bảo vệ hắn, nhưng đột nhiên nhận được một số tiền lớn như vậy, anh không khỏi cảm thấy chân thành hơn.

Suy cho cùng, ông chủ hào phóng như Ôn Như Lam thật sự không nhiều, hơn nữa anh có rất ít việc phải làm, không cần phải bị sai như người hầu giống những vị trợ lý khác, bưng trà rót nước, niết eo, đấm chân.

Mạnh Tỉnh đi làm ba ngày làm nhiều nhất chính là ngẩn ngơ, thật sự không có gì để làm.

Cũng đi theo Ôn Như Lam, mấy vệ sĩ kia có trách nhiệm canh giữ, còn anh cái gì cũng không cần phụ trách, chỉ chọc hắn mà thôi.

Tiền nhiều việc ít, công ty còn bao ăn ở, Mạnh Tỉnh cảm thấy công việc này là độc nhất vô nhị.

Tuy nhiên, sau khi tham dự cái gọi là bữa tiệc tối do giám đốc Hoàng tổ chức để chuộc lỗi, thì anh biết rằng mình đã sai.

Mười phần sai.

Quả nhiên, trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí, Mạnh Tỉnh động đậy cổ tay, còng tay gắt gao khóa chặt hai tay của anh ở phía sau ghế, hóa đơn sẽ đến rất nhanh.

Mạnh Tỉnh nhớ lại tất cả những trải nghiệm của mình trong vài ngày qua, sau khi hiểu được, thì ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng chốt bị bẻ "Cạch" một tiếng, Ôn Như Lam đẩy cửa mà vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.