Chương trước
Chương sau
Giám đốc Hoàng đi đến quán bar Hoang Dã với một tâm trạng không vui tí nào.

Cũng không biết Ôn Như Lam phát điên vì cái gì, huy động biết bao nhiêu lực lượng chỉ để bắt một người. Sau khi có người túc trực ở cửa ra vào thành phố kiểm tra danh tính từng người, giao thông lập tức giảm xuống rất nhiều, xe cộ ùn tắc thành một hàng dài.

May là giám đốc Hoàng đã xuất phát trước một giờ, thái độ vô cùng cung kính để lấy lòng ông chủ mới này. Kết quả là Ôn Như Lam lại làm ầm ĩ lên, khiến giám đốc Hoàng phải đi đến địa điểm hẹn lúc 9 giờ kém 1 phút.

Ngay khi xe vừa dừng lại, giám đốc Hoàng liền bước ra cửa xe dáng người mập mạp của mình, vừa chạy vừa thở, đi vòng quanh cửa chính của quán một vòng, rồi bước vào bằng một cánh cửa nhỏ phía sau.

Mà một màn này, đều bị Mạnh Tỉnh chú ý tới. Chắc chắn phía sau quán bar này có một hộp bí mật để giám đốc Hoàng và người đứng sau màn kia gặp mặt.

Anh bình tĩnh nhìn xung quanh, sau đó lấy từ trong túi ra cặp kính nhìn xuyên thấu lần trước. Có giới hạn ba tiếng, Mạnh Tỉnh mới dùng hơn một tiếng, còn tận một nửa, vẫn đủ dùng.

Nhưng sau khi đeo lên, anh không tìm được tung tích của giám đốc Hoàng, bởi vì... khoảng cách quá xa.

Mạnh Tỉnh ghét bỏ việc chỉ có hiệu lực trong phạm vi 5 mét, sau đó thấp giọng đứng dậy, nhân lúc không ai chú ý, lẻn vào phía sau quán bar.

Bên trong cũng giống như một quán bar bình thường, hành lanh dài và hẹp, bên hành lang là phòng nghỉ của nhân viên và kho chứa rượu.

Nhưng sau khi đi sâu vào trong, Mạnh Tỉnh mới biết không phải vậy.

Nơi này tuyệt đối không tầm thường, bởi vì qua mắt kính xuyên thấu, anh nhìn thấy có hơn chục người đàn ông đang ngồi chơi bài ở phòng nghỉ. Ai nấy thân thể cường tráng, mặt mày dữ tợn, một số còn có đao sẹo, giống như côn đồ.

Quán bar bình thường sẽ không có nhiều côn đồ như vậy, nơi này tám phần là cứ điểm bí mật của người đứng phía sau giám đốc Hoàng kia.

Mạnh Tỉnh càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình sau khi nhìn thấy một đống súng ống được chất trong góc của kho rượu.

Vậy đây chẳng phải là mình vào trong trại địch rồi à?

Mạnh Tỉnh kéo kéo cổ áo, lịch sự bày tỏ sự lo lắng của mình. Ngay sau đó bước đi thật nhẹ, tiếp tục đi dọc theo hành lang phía trước.

Chưa đi được mấy bước, giám đốc Hoàng đầu trọc đến phát sáng liền xuất hiện trong tầm nhìn. Mà ở phía ghế đối diện, còn có một người, Mạnh Tỉnh lúc này cũng nhận ra là vị sát thủ vàng Phi Yến.

Ngoại trừ hai người này ra không còn ai nữa, vị kia cũng không có ở trong phòng.



Mạnh Tỉnh có chút nghi hoặc, đối phương là không định tới hay là đang trên đường. Nhưng còn anh thì không thể cứ đứng ngây ngốc ở trên hành lang, mười mấy tên côn đồ kia có thể ra ngoài bất cứ lúc nào, nên anh phải tìm chỗ nào đó để trốn.

Trùng hợp là có một nhà vệ sinh dành cho nhân viên bên cạnh chỗ của giám đốc Hoàng và Phi Yến. Mạnh Tỉnh liền trốn vào trong, nghe lén cuộc trò chuyện của hai người họ qua một bức tường.

"Ông chắc chắn là không bị lộ chứ?" Phi Yến hỏi trong khi đang ngậm một điếu thuốc trong miệng.

Cậu bây giờ ngay cả một chút nhu nhược và quyến rũ đều không có, tư thế châm thuốc vô cùng thành thạo, nhả ra một vòng khói tiêu chuẩn.

Giám đốc Hoàng đối diện với cậu lộ ra bộ dạng nịnh hót: "Yên tâm, tôi đã xác nhận rồi, Ôn Như Lam tuyệt đối không phát hiện ra cái gì bất thường cả, chúng ta hai lần thất bại này đều là ngoài ý muốn."

"Ngoài ý muốn?" Phi Yến cười nhạo một tiếng: "Tôi nhìn không ra, tên Mạnh Tỉnh kia hai lần phá hỏng việc tốt của chúng ta, rốt cuộc có lai lịch gì? Lần thứ nhất thì còn tính là trùng hợp, lần thứ hai thì con m* nó sao lại thế này?"

Cậu nhịn không được mà chửi thề, đây là lần đầu tiên cậu thất bại trong việc mê hoặc đối tượng. Cậu không thể nghĩ ra lý do vì sao mình lại thua Mạnh Tỉnh, hay là Ôn Như Lam thích kiểu mạnh mẽ?

Giám đốc Hoàng cũng toát mồ hôi vì câu chửi thề, ông biết Phi Yến là sát thủ vàng trong ngành. Dù có eo thon, chân dài và vẻ đẹp mềm mại nhưng về thủ đoạn tàn nhẫn thì không ai có thể so được, đây là sự tôi luyện qua vô số mục tiêu ám sát. Cậu thường dùng một sợi chỉ mảnh giấu trong cổ tay áo để siết cổ đối phương ngạt thở đến chết.

Vậy nên giám đốc Hoàng luôn có chút sợ hãi Phi Yến, lau mồ hôi nịnh nọt: "Đừng tức giận, không cần quan tâm hắn là ai, chỉ cần biết hắn không đứng về phía Ôn Như Lam. Giờ Ôn Như Lam đang phát lệnh truy nã hắn khắp thành phố, đoán chừng tiểu tử kia giờ đang ở dưới cống ngầm với lũ chuột nhắt rồi."

Phi Yến hừ lạnh một tiếng, không biết nghĩ tới cái gì, lúc nãy còn tức giận bây giờ lại nghiền ngẫm: "Ngươi ở trong công ty của Ôn Như không nghe được tin tức gì sao? Đêm kia rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Ôn Như Lam đem người cột lên giường rồi sao vẫn có thể chạy?"

"Hơn nữa..." Phi Yến phủi phủi tàn khói, mặt cười đầy xấu xa: "Ôn Như Lam bây giờ triệu tập lực lượng, chắc hẳn rất tức giận, tiểu tử kia làm thế nào mà chọc giận hắn rồi? Hay là ở trên giường bị người ta ngủ rồi.

"Tiểu tử này bị Ôn Như Lam bắt được bắn chết cũng đáng, với gương mặt của Ôn Như Lam, được ngủ với hắn một lần, đời này liền không lỗ!" Giám đốc Hoàng đối với những lời lẽ thô tục vô cùng quen thuộc, ngay lập tức mở miệng đáp lời.

Phi Yến lại "chậc" một tiếng, có chút khó chịu, cậu ta nhờ vào mỹ nhan mà làm nghề sát thủ, gặp một mục tiêu còn xinh đẹp hơn cả mình, khó tránh khỏi có cảm giác thất bại.

Nhưng không thể phủ nhận, Ôn Như Lam thật sự được ông trời ưu ái. Không riêng gì vẻ ngoài, mà rất có khí chất, người khác căn bản không bắt chước nổi.

Phi Yến không phản đối những lời này của giám đốc Hoàng, nhưng Mạnh Tỉnh cách một bức tường lại thầm phát biểu ý kiến.

Anh ngủ với Ôn Như Lam, rốt cuộc ngủ cùng một chiếc giường cũng giống ngủ mà bọn họ nói sao. Nhưng nói không lỗ chút nào, thì tuyệt đối không đúng. Anh không chỉ mệt, mà còn rất mệt.

Không có tâm trạng hưởng thụ chiếc giường xa hoa không mua nổi kia, mà nửa đêm còn bừng tỉnh vì suýt bị cắt cổ, đến sáng hôm sau đạt được buff yếu thiếu ngủ.

Mạnh Tỉnh cảm thấy cả quần của mình cũng rất mệt, kết quả qua lời của giám đốc Hoàng giống như kiếm được vàng.

Nhưng cho dù Mạnh Tỉnh có phản đối như thế nào, người bên kia bức tường cũng không nghe thấy.

Giám đốc Hoàng và Phi Yến muốn tiếp tục nói chuyện, lại bị một tiếng chuông cắt ngang.

Đây là chuông của cuộc gọi video, Phi Yến lấy di động nhìn thoáng qua, lập tức sửa lại vẻ mặt nhàm chán, bỏ điếu thuốc trong miệng xuống, chiếu cuộc gọi lên màn hình ở trên bức tường.

Còn giám đốc Hoàng khi nhìn thấy dãy số này, thần sắc lại càng nịnh nọt hơn chút. Da thịt trên mặt nổi lên, như là một con Sa Bì(9) đang lè lưỡi vẫy đuôi với chủ nhân.

Tới rồi. Mạnh Tỉnh biết rằng, người mua giám đốc Hoàng, thuê Phi Yến, ra lệnh cho vô số kế hoạch ám sát đã tới rồi.

Đối phương không trực tiếp xuất hiện, mà chọn cách gọi video. Sau khi Phi Yến ấn nút, đối phương rốt cuộc cũng xuất hiện trên màn hình.



"Sao lại thế? Các ngươi thế mà thất bại liên tiếp hai lần?" Trên màn hình, nam nhân vẻ mặt âm u, còn có trách cứ thuộc hạ hành động không hiệu quả.

"Boss, việc này không thể trách chúng tôi, có người phá rối." Phi Yến giải thích, đồng thời tâng bốc giám đốc Hoàng một chút.

Giám đốc lập tức tiếp lời, phụ họa nói: "Đúng đúng, là tiểu tử Mạnh Tỉnh một hai lần phá đám."

Nam nhân lộ vẻ nghi hoặc, giám đốc Hoàng liền kể chuyện hai lần ám sát, nhân tiện mắng Mạnh Tỉnh một hồi.

Là đối tượng bị mắng, Mạnh Tỉnh không có cảm xúc gì mạnh, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên màn hình. Bởi vì chỉ có mình hắn mới có thể thấy tóm tắt nhân vật.a

ID: Trương Tế

Mới vừa đọc tên, Mạnh Tỉnh liền có cảm giác quen thuộc. Đến lúc đọc xuống dưới, liền phát hiện, cảm giác quen thuộc này quả nhiên không phải là giả.

Trương Tế là chủ tịch đương nhiệm của công ty viễn thông, đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là việc hắn là con trai của chủ tịch trước đây - Trương Châu.

Trương Châu chính là người bắt cóc Ôn Như Lam, năm hắn 18 tuổi hại chết cha mẹ và anh trai của Ôn Như Lam. Lại lợi dụng Ôn Như Lam như con rối điều khiển công ty Tinh Hỏa, nhưng bị Ôn Như Lam trở tay xử lý. Như vậy động cơ Trương Tế ra tay với Ôn Như Lam rất dễ lý giải, báo thù cho cha, hoặc là mục đích giống như cha hắn, muốn đạp đổ công ty Tinh Hỏa, chiếm được thị trường vũ khí.

Hai người không có xung đột, nhưng tóm lại Trương Tế muốn giết Ôn Như Lam.

Sau khi biết được thân phận, Mạnh Tỉnh cũng không muốn hành động hấp tấp, anh muốn biết kế hoạch tiếp theo của đối phương.

Giám đốc Hoàng sau khi nói xong, Trương Tế lộ ra vẻ trầm tư, giữa mày không vẫn chưa tiêu tan nghi vấn: Hắn hỏi giống như Phi Yến: "Mạnh Tỉnh kia có địa vị gì, đã tra chưa?"

Giám đốc Hoàng vội vàng đáp: "Tôi đã tra rồi, thời điểm hắn vừa nhận chức, Ôn Như Lam có phái người tra thử, hoàn cảnh vô cùng đơn giản, cha mẹ chết sớm, là thanh niên thất nghiệp, tiếp cận Ôn Như Lam tám phần là vì tiền."

Phi Yến lại lắc đầu: "Thân phận này hẳn là làm giả, tiểu tử kia không đơn giản."

Phi Yến suy nghĩ, lấy thân phận là một sát thủ chuyên nghiệp bình luận: "Ôn Như Lam truy tìm gắt gao đến như vậy, mà vẫn chưa bắt được. Năng lực phản trinh sát và ngụy trang chắc chắc không thua kém tôi."

Tuy rằng Mạnh Tỉnh thật sự không có cái gì mà phản trinh sát và năng lực ngụy trang, chỉ là dựa vào hệ thống mới có thể ngang nhiên hoành hành, nhưng anh vẫn như cũ đối với câu này của Phi Yến rất hưởng thụ.

Ngược lại thì sắc mặt của Trương Tế không tốt như vậy, một người có thân phận khó lường đột nhiên xuất hiện, không thể nghi ngờ kế hoạch ám sát sẽ có thêm rất nhiều biến số.

Hắn suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định đem chuyện của Mạnh Tỉnh sang một bên. Bây giờ đối phương đang bị Ôn Như Lam đuổi bắt, chắc chắn không phải phe của Ôn Như Lam.

Thất bại hai lần cũng không sao, chỉ cần tiếp theo không thất bại nữa là được.

Trước khi phân phó bước tiếp theo của kế hoạch, xuất phát từ tính cẩn thận, Trương Tế hỏi trước vài câu: "Đã xử lý sạch sẽ chưa?"

Phi Yến nhún vai bảo đảm nói: "Tôi bên này khẳng định sạch sẽ, tôi còn chưa đến gần Ôn Như Lam 3 mét, căn bản là chưa kịp động tay."

Trương Tế nhìn về phía giám đốc Hoàng, giám đốc Hoàng cũng đảm bảo: "Boss, tôi khẳng định cũng thực sạch sẽ. phục vụ sinh đi hạ độc căn bản không biết ai sai khiến mình, tôi từ đầu đến cuối đều không lộ mặt, Ôn Như Lam bắt được tên kia cũng chẳng hỏi ra."

Sau khi hai người đảm bảo, Trương Tế thoáng yên tâm. Cũng gần như thoáng, cha hắn một lần bất cẩn trong tay Ôn Như Lam, liền một lần thua hết cả bàn cờ, ngay cả mạng cũng không giữ nổi.

Cho nên thời điểm Trương Tế đối mặt với Ôn Như Lam, lần nữa nhắc nhở chính mình phải cẩn thận, tuyệt đối không được bước vào vết xe đổ của cha hắn.



Hắn đang suy nghĩ xem có để sót cái gì không, giám đốc Hoàng lại vì nóng lòng muốn được khen thưởng trước mặt ông chủ mới mà chủ động dò hỏi: "Boss, chúng ta đã thất bại hai lần, bước tiếp theo ngài có kế hoạch gì không?"

Trương Tế thuận miệng đáp: "Quá tam ba bận, lần sau ta tự mình hành động."

"Boss, ý ngài là ngài muốn đích thân đến hành tinh 57?" Phi Yến có hơi kinh ngạc.

"Ừ." Trương Tế không chút để ý lên tiếng.

Giám đốc Hoàng cũng rất kinh ngạc, lúc sau liền lập tức tỏ thái độ: "Boss, ngài muốn tôi làm gì thì cứ phân phó, cho dù vẫn là báo cáo hướng đi của Ôn Như Lam, tôi sẽ làm cho ngài thỏa đáng!"

Trương Tế ngẩng đầu liếc mắt nhìn giám đốc Hoàng một cái, đột nhiên nói: "Đúng rồi, lần đó khi đầu độc ngươi cũng ở đấy, Ôn Như Lam không nghi ngờ sao?"

Giám đốc Hoàng nghe vậy, lộ ra một vẻ mặt đắc ý, khoe khoang nói: "Không có, lúc ấy sự tình bại lộ, bằng tài ăn nói của mình tôi đã thể hiện sự trung thành tuyệt đối với Ôn Như Lam. Vậy nên hắn không nghi ngờ gì cả."

Trương Tế suy nghĩ về việc "không nghi ngờ gì cả", cảm thấy có chút kì lạ, nhưng hắn không chắc chắn liệu cảm giác của mình có đúng không.

Tuy rằng có chút trông gà hóa cuốc, nhưng Trương Tế vẫn nói: "Lúc ông tới không bị theo dõi đó chứ? Trước khi gọi điện đã kiểm tra nơi này an toàn hay không chưa?"

"Boss, ngài không biết cửa thành đang bị phong tỏa đến như thế nào đâu, bất cứ cái gì cũng không thể tiến hành được, về việc chỗ này có an toàn không..." Giám đốc Hoàng duỗi chân ra. Đá vào một hộp kim loại được giấu trong góc cạnh ghế sô pha, giới thiệu: "Thứ này chuyên dùng để phát hiện máy nghe lén, cuộc gọi của chúng ta tuyệt đối an toàn!"

Trương Tiến cuối cùng cũng an tâm được, đang chuẩn bị nói toàn bộ kế hoạch cùng thời gian lần hành động tiếp theo, nhưng Phi Yến đột nhiên "hả" một tiếng.

Cậu đứng lên từ ghế sô pha, đi tới chỗ chiếc hộp, ngồi xuống nghịch nghịch một cách khó hiểu: "Máy dò này chưa lên nguồn."

Biểu tình Trương Tế lại cứng đờ, giám đốc Hoàng lau mồ hôi lạnh đột nhiên toát ra trên trán, cố gắng nghĩ: "Chắc là người phụ trách quên bật?"

Phi Yến trầm mặc không nói gì, cậu chỉ lo bật nguồn cái máy kia lên.

Ngay khi vừa bật lên, đèn báo trên đỉnh đầu chuyển sang màu đỏ chói, âm thanh vang lên dồn dập.

Đây là âm thanh cảnh báo khi phát hiện thiết bị nghe lén.

(9) Giống chó Shar Pei hay Sa Bì là giống chó rất trung thành với chủ nhân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.