Quý Ngọc không phải kẻ ngốc, cho dù gã có ngu ngốc như thế nào, sau khi Quý Hành nhắc đến điểm này, gã cũng đã nghĩ rõ ràng.
Quý Ngọc gã không có bản lĩnh gì, chỉ là một kẻ da mặt dày.
Còn trời cao lương thiện, cho gã có được thành quả gấp đôi dù công sức chỉ có một nửa.
Nghĩ thế này, việc lặt vặt này thực sự do gã quyết định.
Hãy để gã sử dụng Vân Đài các mới tinh và hoa lệ như một lễ vật gặp mặt dành cho Điện hạ đi.
Quý Hành nhắc nhở: "Việc của ngươi là việc của ngươi, không liên quan gì đến Điện hạ."
“Hiểu rồi.” Quý Ngọc ngồi xổm xuống, thuận theo chiều cao của Quý Hành, đưa đầu mình vào lòng bàn tay của Quý Hành: “Thúc thúc, thúc đúng là thúc của ta.”
Quý Hành sờ sờ đầu gã: "Nếu không phải thúc của ngươi, ta đã sớm ném ngươi ra ngoài cho cá ăn rồi."
Quý Ngọc cười nhạt.
Quý Hành nhéo gã thật mạnh một cái, trong lòng âm thầm thở dài.
Trong số gia tộc họ Quý, chỉ có rất ít con cháu mới có thể được đưa tới như vậy.
Nếu không phải vì nhi tử của chính y không nên việc, y làm sao sẽ đưa nhi tử của gia gia đến Đế Đài chứ.
Cai trị một nước chư hầu và cai trị một thiên hạ căn bản là có ranh giới, cái nặng cái nhẹ, hoàn toàn khác nhau
Lúc trước phụ thuộc một năm, bố trí kế hoạch mất một năm, vừa vặn diệt trừ gia tộc trước của Đế Đài, nhưng trấn áp Đế Đài rồi, bên ngoài còn có năm nước chư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-lam-tieu-thiep-cua-thai-tu/3892350/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.