Tịnh Vân lão tổ và Tống Chung đều gấp gáp hy vọng Trần Mục ngã xuống, bọn họ lo lắng chậm chạp sẽ sinh ra biến cố.
Bách Chiến Chí Tôn đột nhiên thả tay ra, bả vai Trần Mục đã sắp tê dại, cảm giác áp bức vẫn chưa biến mất, nhưng hắn biết vẫn còn cơ hội xoay chuyển.
Tống Chung híp mắt lại, khuyên nhủ lần nữa: “Bách Chiến Chí Tôn, tiểu tử này cấu kết với Ma Thần, nín tuyệt đối đừng tin lời nói xằng của hắn.”
Bách Chiến Chí Tôn hờ hững nhìn Tống Chung, con ngươi Tống Chung co rút lại, giống như rơi vào âm phủ.
Cường giả Tiên Vương có mặt ở đó đều không dám nói bừa.
Trần Mục chắp tay với Bách Chiến Chí Tôn, trầm giọng nói: “Vãn bối bất đắc dĩ xông vào Viễn Cổ Tiên thành, tuyệt đối không có ý ác, ta đến từ nhân gian, có ân oán với thế lực Tiên giới nhưng vẫn chưa đến mức cấu kết với Ma Thần.”
Đang lúc nói chuyện, trong tay Trần Mục xuất hiện hồng thạch lớn chừng nắm đấm, lão tổ xung quanh đều trừng to mắt, năng lượng sinh mệnh nồng đậm kia khiến bọn họ đỏ mắt.
Hồng thạch lớn bằng nắm đấm kia bay về phía Bách Chiến Chí Tôn, Bách Chiến Chí Tôn nhận được hồng thạch, hạ thấp giọng nói: “Ngươi có thể bỏ qua cấm chế của cổ đạo, tùy ý khai mở phong ấn địa, ta muốn biết ngươi là ai.”
“Vãn bối Trần Mục, đến từ Lăng Vân tông ở nhân gian.” Trần Mục thành thật trả lời.
“Lăng Vân tông, nhiều năm trước ta có hảo bằng hữu ở Lăng Vân tông, đáng tiếc bọn họ đều chôn ở xứ người.” Trong mắt Bách Chiến Chí Tôn hiện lên gợn sóng.
Trần Mục có chút kinh nhạc, Chí Tôn trước mắt lại có quen biết với tiền bối của Lăng Vân tông.
Bách Chiến Chí Tôn nhìn chăm chú vào Trần Mục: “Ta muốn biết quá khứ của ngươi, chứ không phải hiện tại.”
Trần Mục khẽ lắc đầu: “Tiền bối, ký ức liên quan đến chuyện của kiếp trước, ta sớm đã quên lãng.”
Hắn quả thực đã quên mất ký ức của kiếp trước, nhưng Bách Chiến Chí Tôn và lão tổ Tiên Vương xung quanh đều chấn kinh, bọn họ đều cảm thấy hắn có thể là đại năng chuyển thế.
Bách Chiến Chí Tôn thu lại hắc kiếm mục nát, hắn ta nhìn vào chỗ sâu trong tiên thành, nơi đó mây mù lượn quanh: “Trần Mục, đỉnh núi ở sâu trong mây mù có thanh kiếm, nếu như ngươi lấy được thanh kiếm kia thì ta có thể không giết ngươi.”
Trần Mục nhìn vào chỗ sâu trong mây mù, cho dù sở hữu Thiên Nhãn Thông cũng không thể nhìn thấy: “Nếu tiền bối đã nguyện ý có ta cơ hội, vậy vãn bối sẽ thử xem.”
Lão tổ xung quanh tràn đầy vẻ hoài nghi, Tịnh Vân lão tổ và Tống Chung tức giận nhưng không dám nói, vị Bách Chiến Chí Tôn này giết ra ngoài từ trong núi thây biển máu, hai vị Chí Tôn còn lại đều phải kính hắn ta ba phần.
Trần Mục giẫm không bước đi, rất nhanh hắn đã xuất hiện ở chỗ sâu của Viễn Cổ Tiên thành, nơi đó mâu mù lượn quanh, còn có cấm chế tồn tại, hắn bị ép rơi xuống đất.
Có con đường đá dẫn đến chỗ sâu trong mây mù, Trần Mục dọc theo con đường đá đi đến chỗ sâu của mây mù, Bách Chiến Chí Tôn và đám lão tổ Tiên Vương đều nhìn chăm chú vào hắn.
Có lão tổ Tiên Vương tò mò nói: “Thanh kiếm kia là do Nhân tộc tuyệt đỉnh lưu lại, chẳng lẽ Bách Chiến Chí Tôn cho rằng hắn là vị tuyệt đỉnh kia chuyển thế?”
Bách Chiến đại nhân khẽ gật đầu: “Nếu không cùng chủng tộc thì đều phải cảnh giác, hy vọng là hắn.”
Tống Chung cau mày lại, hắn ta và Tịnh Vân lão tổ chỉ có thể kỳ vọng Trần Mục không phải là tuyệt đỉnh chuyển thế.
Trần Mục bước vào chỗ sâu trong mây mù, hắn không biết cuộc nghị luận của cường giả bên ngoài, tràn đầy mong đợi với thanh kiếm mà Bách Chiến Chí Tôn nói kia, bởi vì Thanh Vân kiếm của Trần Mục bị vỡ vụn, bây giờ đang cần binh khí vừa tay.
Ầm ầm.
Bí cảnh bỗng nhiên dao động.
Một tia u quang xé ra lỗ hổng trong bí cảnh
Bách Chiến Chí Tôn nhìn về phía xa, trong bí cảnh xuất hiện vết nứt màu đen dẫn thẳng ra ngoại giới, Cửu Nhị Ma Thần trừng to mắt: “Là vị đại nhân đó!”
Bát Cửu Ma Thần trầm giọng nói: “Đây là tín hiệu rút lui, chúng ta đi.”
Năm tôn Ma Thần lao về phía vết nứt không gian, Thương Vân Chí Tôn nhìn về phía Bàn Thạch Chí Tôn, vẻ mặt bọn họ ngưng trọng, không biết có nên đuổi theo ra ngoài không.
Bách Chiến Chí Tôn bỗng nhiên rời khỏi Viễn Cổ Tiên thành, hắn ta xuất hiện trong bí cảnh, hờ hững nói: “Thương Vân, Bàn Thạch, không thể để cho bọn họ rời đi!”
“Lão đại ca, nghe theo ngươi.”
Thương Vân Chí Tôn cầm chiến kích trong tay xông tới.
Hắc kiếm mục nát mang theo u quang ập tới, vẻ mặt năm tôn Ma Thần đồng thời kéo căng ra, Cửu Nhị Ma Thần quát mắng: “Viêm Sát, lẽ nào các ngươi muốn ở lại đây?”
Mấy người Viêm Sát đều đang đợi sự chỉ dẫn của Trần Mục, hiện giờ Trần Mục không có động tĩnh, bọn họ tiến thoái lưỡng nan.
Bách Chiến Chí Tôn mặt không cảm xúc, hắn ta giống như cỗ máy giết chóc, mũi kiếm lạnh băng mang theo u quang, để lại rất nhiều vết kiếm trên người Cửu Nhị Ma Thần.
Bên ngoài bí cảnh, bàn tay to đen kịt duỗi vào trong, giấu trời che đất giống như đến từ địa ngục, khí tức chết chóc tràn ngập khắp toàn bộ bí cảnh, ngay cả lão tổ Tiên Vương cũng phải khiếp sợ, trong mắt đám đại thần đều tràn đầy sự kiêng nể.
Hai tay Bách Chiến Chí Tôn nắm chặt hắc kiếm, hắn ta giơ cao hắc kiếm, kiếm quang bắn lên mười vạn chưởng, dù vậy ở trước bàn tay đen kia vẫn lộ vẻ nhỏ bé.
Khi bàn tay đen đánh tới, Cửu Nhị Ma Thần và đám ma Thần bị nhấn chìm, Bách Chiến Chí Tôn và các Chí Tôn bị đánh lui, ngay cả Kim Thiền cũng bị bàn tay đen kia chấn lui.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]