🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 

 Hồng thạch ở trong rương đen đều không to như vậy, đủ để chứng minh những thợ mỏ kia chưa từng đi tới khu vực này, hoặc là nói từng tới thì cũng không thể rời đi. 

 Trần Mục nghĩ đến câu nói được nghe nhiều lần kia, đừng quay đầu lại, lúc này hắn muốn quay đầu nhìn xem, muốn biết trong động mỏ rốt cuộc có quỷ dị hay không. 

 Lúc hắn muốn muốn quay đầu lại, xương sống lưng không khỏi phát lạnh, sau đó thân thể cứng đờ. 

 "Phu quân." 

 Tiếng gọi khẽ khàng vang lên. 

 Trần Mục nghe thấy giọng nói của Khương Phục Tiên. 

 Đạo tâm của hắn kiên định, biết thê tử Phục Tiên không có khả năng xuất hiện ở đây lúc này. 

 Trần Mục không có cách nào phóng thần thức ra ngoài, không thể xác định sau lưng là cái gì, hắn không tùy tiện quay đầu, tiếp tục đi về phía trước, ý thức thông qua Trấn Thiên Ấn xem xét sau lưng, chẳng phát hiện gì cả. 

 "Phu quân." 

 Vẫn là tiếng gọi dịu dàng. 

 Hồng thạch chung quanh càng ngày càng nhiều, Trần Mục thu gom được lượng lớn hồng thạch phẩm chất cực ưu, bên trong những viên đá này ẩn chứa đại lượng căn nguyên sinh mệnh, lấy ra ngoài, có thể khiến vô số cường giả lão bối điên cuồng. 

 "Tiểu sư đệ!" 

 "Sư tỷ sắp tức giận rồi!" 

 Quá trình Trần Mục thu thập hồng thạch vốn là rất nhàm chán, nhưng mà nghe được giọng nói của Khương Phục Tiên, cảm thấy rất thú vị, thậm chí vừa cười vừa nói: "Sư tỷ, nàng có thể hát một bài cho ta nghe không?" 

 "Được thôi!" 

 Sau lưng có tiếng ca vang lên, là thanh âm của Khương Phục Tiên, rất mỹ diệu, Trần Mục có chút ngoài ý muốn, trước kia thê tử Phục Tiên chưa từng hát bài hát này. 

 Trần Mục không quay đầu lại, hắn tiếp tục hướng về phía trước, hồng quang chung quanh càng ngày càng đậm, hơn nữa hồng thạch chung quanh đều có cỡ bằng nắm tay, hắn cảm giác được Hồng Mông Thụ đều đang xao động. 

 Trần Mục mở tay ra, Hồng Mông Thụ sinh ra từ trong lòng bàn tay hắn, điên cuồng hấp thu căn nguyên sinh mệnh bên trong hồng thạch, hồng thạch chung quanh không ngừng biến mất. 

 Hồng Mông Thụ đang nhanh chóng sinh trưởng. 

 "Phu quân, sao chàng lại không để ý tới ta?" 

 Trần Mục bỗng nhiên tê cả da đầu, hắn cảm thấy có thứ ôm lấy hắn từ phía sau, cúi đầu liền nhìn thấy đôi tay trắng nõn như ngọc, cảm giác rét lạnh kia giống như được thê tử Phục Tiên ôm lấy. 

 Trong động mỏ yên tĩnh im ắng. 

 Ý thức của Trần Mục thông qua Trấn Thiên Ấn quan sát hầm mỏ, phía sau hắn căn bản không có người, chẳng lẽ cảm giác của mắt thường và thân thể đều là ảo giác? 

 "Phu quân, ta nhớ chàng." 

 "Sư tỷ, ta cũng nhớ nàng." 

 Trần Mục không có hoảng loạn, hắn dậm bước hướng về phía trước, lại không cách nào thoát khỏi được trói buộc của đôi tay ngọc kia, đây không phải là ảo giác, có lẽ là cấm chế, có lẽ là sinh linh thật sự tồn tại, hai loại trước còn tốt, nếu như là loại thứ ba, khẳng định là rắc rối lớn. 

 Hồng Mông Thụ phóng ra Hồng Mông Tử Vụ, Trần Mục cũng bị bao phủ, ở dưới phạm vi của Hồng Mông, đôi tay ngọc kia vẫn tồn tại như cũ, ôm chặt hắn. 

 Trần Mục nghĩ ra cách, hắn đột nhiên lui lại, nhưng lại đụng vào thứ mềm mại. 

 "Hừ, chàng muốn ăn đòn đúng không." 

 "Nếu ngươi thật sự là sư tỷ thì tốt biết bao nhiêu!" 

 "Tiểu sư đệ, chàng chắc chắn là không phải ta?" 

 Đạo tâm Trần Mục kiên định, hắn không tin phía sau là Khương Phục Tiên, bình tĩnh nói: "Ta biết ngươi không phải sư tỷ, buông tay đi." 

 Đôi tay ngọc kia thật sự buông ra, Hồng Mông Thụ trở lại trong cơ thể Trần Mục, hắn có một ý nghĩ to gan. 

 Trần Mục biết sau lưng không phải Khương Phục Tiên, hắn vẫn lựa chọn quay người, muốn biết quỷ dị của cái đường hầm mỏ này đến cùng là cái gì. 

 Đập vào mắt chính là váy tuyết chạm đất cao quý, sau đó là thân thể mềm mại thon dài hoàn mỹ, dung nhan tuyệt mỹ kia, đôi mắt xanh biếc, khuynh quốc khuynh thành, hoàn toàn chính là dáng vẻ của Khương Phục Tiên. 

 Trần Mục có chút thất thần, kế tiếp hắn đánh giá chung quanh, khẽ cười nói: "Đây chính là quỷ dị?" 

 "Khương Phục Tiên" trước mặt hơi hơi chớp mắt, ngay cả động tác cũng giống như thật, trong mắt nàng ta có chút đắc ý: "Trên đường vòng về, chỉ cần quay đầu, thì sẽ thất bại, cái giá phải trả là ngươi phải bị nhốt vào Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực." 

 "Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực?" 

 Trần Mục đã từng nghe nói, nơi đó là địa phương phong ấn Ma Thần và cấm kỵ tồn tại. 

 Lúc hắn đi vào bí cảnh vẫn còn đang suy nghĩ phong ấn địa ở nơi nào, không nghĩ tới lại ở chỗ này. 

 Trước mắt đột nhiên tối om. 

 Trần Mục hạ xuống trong bóng đêm, hắn vốn định thôi động Trấn Thiên Ấn, lại phát hiện ra ánh sáng. 

 "Đó là cái gì?" 

 Thiên Nhãn Thông của Trần Mục bỗng nhiên khôi phục, hắn nhìn thấy cảnh tượng ở phía xa, vật thể đang phát sáng chính là thần thú viễn cổ Kim Ô hai cánh ba chân. 

 Cách từ rất xa cũng có thể cảm nhận được sự hung uy của Kim Ô, sức mạnh của Trần Mục hoàn toàn khôi phục, nhưng ở chỗ này có vẻ như hoàn toàn không đáng chú ý. 


 "Đây là phong ấn địa?" 

 Trần Mục bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động. 

 "Rất lâu không có tu tiên giả xuất hiện rồi." Giọng nói của Thương lão truyền đến, Trần Mục giương mắt nhìn lên, ở đỉnh núi chính giữa hòn đảo lơ lửng, có vị lão giả ngồi trước bàn cờ, trông có vẻ rất bình thường. 

 Lão giả thân mặc bạch bào, hai mắt bị tóc trắng lộn xộn che khuất, trên người ông ta không có tần sóng năng lượng, khi nãy Trần Mục không có phát hiện ra tồn tại của lão giả, có thể cảm nhận được sự đáng sợ của ông ta. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.