🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 

 Trần Dao nhắm mắt lại không nói gì, nàng ta biết Thái Thanh Tiên Cung còn có mục đích khác. 

 Ôn Huyền Âm nhẹ giọng thở dài: “Không biết ca ngươi là sợ hãi hay là không biết, Thái Thanh Tiên Cung đã phát tin tức rất lâu rồi nhưng hắn lại không xuất hiện!” 

 Nghe thấy tin này, khóe miệng Trần Dao mang theo ý cười, nàng ta không muốn Trần Mục mạo hiểm vì mình. 

 Ôn Huyền Âm nhắc nhở: “Nếu như Trần Mục chậm chạp không chịu lộ diện, tình hình của ngươi có thể sẽ rất tệ, cho nên ta khuyên ngươi lựa chọn gia nhập Thái Thanh Tiên Cung.” 

 Trần Dao không quan tâm đến lời cảnh cáo của Ôn Huyền Âm, cho dù nàng ta có chết cũng sẽ không đáp ứng. 

 Diệp Thanh Huyền bước vào đình viện, Ôn Huyền Âm đứng dậy, mỉm cười chào hỏi: “Bái kiến sư tôn.” 

 “Tri Ngôn sư bá nói, cô gái này có huyết mạch Đế tộc, bảo chúng ta nghĩ cách giữ nàng ta lại, nếu như không thể giữ được người lại thì giữ thiên phú của nàng ta lại.” Diệp Thanh Vân nói ngay trước mặt Trần Dao. 

 Đôi mắt đẹp của Ôn Huyền Âm khẽ ngưng lại, nàng ta hiểu ý của Diệp Thanh Huyền, nếu như Trần Dao sống chết không chịu gia nhập Thái Thanh Tiên Cung, vậy thì chỉ còn cách tước đoạt huyết mạch. 

 Tước đoạt huyết mạch nhất định sẽ tổn thương đến bản nguyên, nhẹ thì mất hết tu vi, nặng thì mất mạng. 

 Trần Dao không hề bị lay động, Diệp Thanh Huyền lạnh lùng nói: “Huyền Âm, trông kỹ nàng ta.” 

 “Vâng.” 

 Ôn Huyền Âm gật đầu, ánh mắt nàng ta khẽ tụ lại, trong lòng có chút lo âu, không phải tiếc hận thay Trần Dao mà là sợ sau này Trần Mục sẽ giết đến Thái Thanh Tiên Cung. 

 Sự đáng sợ của Trần Mục, Ôn Huyền Âm đã được chứng kiến, nàng ta cảm thấy Thái Thanh Tiên Cung đang chơi với lửa, cho dù liên hợp với Thái Thượng Tiên Cung thì vẫn còn các động thiên và Cổ tộc ẩn thế còn lại, bọn họ không nắm chắc trăm phần trăm hạ gục được Trần Mục. 

 “Hy vọng ca ngươi thật sự quan tâm đến ngươi.” Ôn Huyền Âm nhẹ giọng lẩm bẩm, Trần Dao là thẻ bạc duy nhất của bọn họ, nếu như không thể dẫn Trần Mục đến thì bọn họ sẽ chìm vào bị động. 

 Trần Dao vẫn duy trì trầm mặc, nàng ta tin tưởng ca ca quan tâm đến mình nhưng không mong hắn xuất hiện. 

 Chỗ sâu trong tinh không. 

 Trần Mục đến vùng lân cận Thần Mâu tinh. 

 Có rất ít tu tiên giả đặt chân đến tinh không, hơn nữa chỗ này là tinh vực cấm kỵ, càng ít người lui tới, tinh không ở đây hoàn toàn không giống với và tinh đồ mà trước kia Trần Mục lấy được. 

 Tinh không ở nhân gian khác với trong ngoài sơn hải, tinh không của Tiên giới khác rõ ràng so với tinh đồ của nhân gian. 

 Trần Mục và Sở Sở đứng trên đầu thuyền của thần thuyền, bọn họ ngắm nhìn Thần Mâu tinh cách đó không xa, ngôi sao đúng như tên gọi của nó, ngôi sao kia giống như đôi mắt màu xanh lam. 

 Sở Sở nhìn Thần Mâu tinh rồi bỗng nhiên cau mày lại, sau đó nhẹ lắc đầu, có chút choáng váng. 

 Trần Mục nhìn chăm chú vào Thần Mâu tinh, có cỗ chấp niệm bao phủ toàn bộ ngôi sao, hắn xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Sở Sở: “Sở Sở, ở trên thuyền đợi ta.” 

 “Đại ca ca, ngươi phải cẩn thận chút.” 

 “Được.” 

 Trần Mục một mình rời khỏi thần thuyền, hắn từ từ đến gần Thần Mâu tinh, không có gì kỳ lạ xảy ra, khi hắn đến Thần Mâu tinh, trước mắt xuất hiện hình ảnh mờ ảo. 

 Trần Mục nhìn thấy u quang xuất hiện trong hư vô, xuyên qua tinh không, dường như xuyên qua người hắn, trong lúc lơ đãng hắn đã đổ mồ hôi lạnh. 

 Đây là chấp niệm đang quấy phá, trong hình ảnh mơ hồ có ngôi sao hóa thành bột mịn, vô số cường giả Thần tộc đổ máu, có thân ảnh vĩ ngạn hiện lên trong hư vô. 

 Thân ảnh kia tồn tại trong chấp niệm của Thần Mâu tinh, thế nhưng vẫn mang cho Trần Mục cảm giác áp bức mãnh liệt. 

 “Là hắn!” 

 Bên tay Trần Mục vang lên tiếng thì thầm. 

 Hắn có thể tin chắc đây không phải là chấp niệm, ý niệm thế sự xoay vần này thật sự tồn tại. 

 Trần Mục lấy ra khối tiên cốt nhuốm máu từ trong Tu Di Giới Chỉ, ban đầu hắn dùng pháp chỉ bao bọc tiên cốt chính là vì lo lắng sẽ xảy ra quỷ dị. 

 Nhưng khi hắn phong ấn Nhị Ngũ Ma Thần, dùng pháo chỉ trấn áp Ma Thần, không ngờ khối tiên cốt này quả nhiên có quỷ dị, Trần Mục nhìn thấy người thanh niên tuấn tú bước ra từ trong tiên cốt, nhưng thần niệm của hắn ta lại mang theo thăng trầm. 

 Người thanh niên phong hoa tuyệt đại, trông rất tiêu sái, hắn ta nhìn chăm chú vào hư vô sâu trong chấp niệm của Thần Tinh Mâu, nơi đó có thân ảnh màu đen sừng sững. 

 Thân ảnh kia khiến tàn hồn trong tiên cốt thức tỉnh, Trần Mục có thể cảm nhận được đạo tàn hồn này không ác ý, hắn cung kính nói: “Tiền bối, đã mạo phạm rồi.” 

 Thanh niên khẽ lắc đầu: “Không có gì, không ngờ còn có cơ hội thoát ra hít thở không khí.” 

 Ánh mắt hắn ta bỗng nhiên ngưng trọng: “Tàn cốt của ta vốn đang trấn áp Ma Thần, hiện giờ cho dù ngươi mang ta trở về cũng không thể ngăn cản tôn Ma Thần kia xuất thế.” 

 Lúc đó Trần Mục đã phát giác được sự kỳ lạ của Tinh Vẫn cấm địa, hóa ra phía dưới đang phong ấn Ma Thần. 

 “Tiểu huynh đệ, phiền phức mà ngươi gây ra, mong rằng ngươi có thể giúp đỡ giải quyết.” Người thanh niên cười nói. 

 “Tiền bối, trong mắt ta muội muội ta quan trọng hơn bất cứ chuyện gì khác!” Trần Mục thành thật đáp lại. 

 Người thanh niên bỗng nhiên thở dài nói: “Làm theo trái tim đi, năm đó ta muốn bảo vệ mọi thứ, nhưng tất cả đều bị mang đi, ngay cả bản thân ta cũng thân tử đạo tiêu.” 

 Trần Mục nhìn bóng dáng vĩ ngạn trong hư vô ở sâu trong chấp niệm, hắn trầm giọng nói: “Tiền bối, đó là ai, ngài có quen không?” 

 Người thanh niên tự giễu nói: “Đó là Ma chủ, cũng được xưng là Ma Đế, ta biết hắn ta, hắn ta không biết ta, khi ngươi gặp phải hắn ta mới có thể biết được sự cường đại của hắn ta.” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.