“Sở Sở, ta phải bế quan một thời gian, ngươi phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng chạy xa quá hiểu chưa?” Trần Mục dặn dò nói.
Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu: “Đại ca ca, ngươi yên tâm, Sở Sở sẽ nghe lời.”
Khoảng thời gian này ở cùng với Sở Sở, Trần Mục cũng cảm nhận được nàng ta là đứa trẻ rất hiền lành, thậm chí chưa từng nghĩ sẽ tìm Thái Thanh Tiên Cung để báo thù.
Trần Mục mở sơn động trên đảo ra, sau đó ngồi xếp bằng trên Bồ Đề Đạo Đài, hắn lấy Hỗn Độn Kim Liên ra, sức mạnh Hỗn Độn tràn ngập khắp không trung trong nháy mắt, hắn bắt đầu luyện hóa.
Hỗn Độn Kim Liên thoắt ẩn thoắt hiện, nó không giống những đại dược khác cần phải phục dụng, mà là thông qua hô hấp luyện hóa bên ngoài cơ thể, thương tổn lớn bên trong cơ thể đã bắt đầu phục hồi nguyên trạng dưới tác dụng của sức mạnh Hỗn Độn, hiệu quả rất tốt.
Lực lượng của Hỗn Độn Kim Liên đang không ngừng cường hóa huyết nhục gân cốt của Trần Mục, tầng kết giới trong suốt bị phá vỡ bên ngoài cơ thể hắn lại được khôi phục, toàn thân được bao bọc trong ánh sáng rực rỡ, hòa hợp với Hỗn Độn Kim Liên như ẩn như hiện.
Sở Sở đang chơi đùa trên hải đảo, nàng ta đi chân trần nhặt vỏ sò trên bãi cát, đói bụng thì tự mình vào trong biển bắt cá nướng lên, chơi mệt rồi thì quay về sơn động nghỉ ngơi.
Trần Mục nắm giữ sức mạnh thôn phệ thông qua cốt kiếm, tốc độ luyện hóa Hỗn Độn Kim Liên cũng vì vậy mà tăng lên, nhưng muốn hoàn toàn luyện hóa hết thì cần thời gian rất dài.
Chớp mắt một cái đã nửa năm trôi qua.
Hỗn Độn Kim Liên đã mờ nhạt đi rất nhiều, nhưng muốn luyện hóa hoàn toàn vẫn cần thêm một thời gian.
Quanh thân Trần Mục mang theo ánh sáng kim sắc, đứng cách rất xa cũng có thể cảm nhận được áp bức mãnh liệt tản ra từ trên người hắn, hung thú trong toàn bộ hải vực đều hoảng loạn bỏ chạy.
Nhân gian, Bắc Hoang.
Sau khi Trần Mục rời đi, Trần Dĩnh quay về ở trong nhà, chủ yếu là lo lắng trong nhà xảy ra rắc rối.
Trần Dao ngồi xếp bằng tu luyện trên đỉnh núi.
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đang đùa giỡn trong rừng.
Đại Tráng nằm dưới bóng râm canh giữ vườn thuốc của Trần gia.
Trần Nghiêm và Trần Uy bận việc ở Hắc Thạch thành, chủ yếu là vì sản nghiệm của Trần gia ngày càng bận rộn, cũng không thể lúc nào cũng giao những trọng trách này cho Trần Hi, nàng ta cũng cần nghỉ ngơi.
Đường Uyển đang cắt tỉa hoa cỏ trong đình viện, bà lại thích cuộc sống nhàn nhã như vậy, Thất Thất ngồi sau lưng Tiểu Côn chỉ huy hắn ta tưới nước cho hoa cỏ.
Trần Dĩnh ở trong phòng Trần Hi, hai nữ nhân đang trong phòng nghiên cứu xem loại váy thế nào thì đẹp.
Trần Hãn ở diễn võ trường, hắn ta phụ trách dạy Trần Tô và Trần Đồng tu luyện, Trần Đồng rất thích tu luyện, Trần Tô lại không thích tu luyện lắm, cảnh giới của hai tỷ đệ cũng kéo ra chênh lệch, nền tảng của Trần Đồng cũng càng vững chắc hơn.
Bởi vì Trần Tô là nữ hài nhi nên mọi người đều nuông chiều nàng ta, Trần Hãn cũng không đặc biệt nghiêm khắc với nàng ta, Trần Đồng muốn trở thành Kiếm Tiên vạn người chú ý, từ nhỏ hắn ta đã bắt đầu chăm chỉ tu luyện, tính cách rất giống với Trần Hạo.
Trần Thiên Nam ngày nào cũng sẽ đến diễn võ trường nhìn tiểu bối tu luyện, ông ta pha một ấm trà là có thể ngồi ở đây cả nửa ngày, trong mắt tràn đầy tự hào và kiêu ngạo.
Trên đỉnh núi ở gần Trần gia, Trần Dao ngồi xếp bằng tu luyện, nàng ta cách Kiếm Thánh đỉnh phong chỉ còn nửa bước.
Trần Dao bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt kim sắc nhìn chằm chằm vào chỗ cách đó không xa, nàng ta phát hiện có cường giả lạ mặt xông vào chỗ sâu trong sơn mạch, nháy mắt đã biến mất ở đỉnh núi.
Lão giả áo xanh đang đi loanh quanh ở chỗ sâu trong sơn mạch thì Trần Dao đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta.
Trần Dao nhìn chăm chăm vào lão giả trước mặt, nàng ta có thể cảm nhận được lão giả trước mắt không đơn giản, không phải là Kiếm Thánh phổ thông mà còn mạnh hơn Kiếm Thánh đỉnh phong.
Mắt vàng của nàng ta có thể nhìn được thứ người thường không thể nhìn thấy, ví dụ như trong cơ thể của lão giả áo xanh có một khối thanh ngọc, bên trong chứa đựng tiên lực cường đại.
Trên mặt lão giả áo xanh tràn đầy ý cười, chắp tay cười nói: “Lão phu Trần Hướng Dương, đến từ Huyền Châu, nghe nói Trần gia ở Bắc Hoang rất nổi tiếng nên cố ý đến bái phỏng, hai nhà chúng ta có thể có cùng chung tổ tiên.”
Trần Dao không hề buông lỏng cảnh giác, nàng ta nói với giọng lạnh lùng: “Tổ tiên nhà ngươi tên là gì?”
Lão giả áo xanh bỗng nhiên dừng lại, sau đó cười nói: “Tên húy của tổ tông không dám nói càn, không biết có thể cho lão phu bái phỏng Trần gia không!”
Trần Dao nhàn nhạt nói: “Ngươi chờ đó đã, ta đi hỏi gia gia ta trước, sau đó lại nói.”
Trần Dao trở về Trần gia, nàng ta không nói việc này cho gia gia Trần Thiên Nam mà trực tiếp thông báo cho Trần Dĩnh: “Tỷ tỷ, bên ngoài Trần gia có cường giả đang quanh quẩn, muội nghi ngờ có người gây bất lợi cho Trần gia.”
Trần Dĩnh lập tức bước ra khỏi phòng, nàng ta lập tức trở nên nghiêm túc: “Dao Dao, muội đến Hắc Thạch thành nói đại bá và cha trở về trước, đại tỷ, tỷ truyền tin đến Huyền Kiếm tông để mấy người nhị ca để ý nhiều hơn.”
Trần Dĩnh mỉm cười nói với Trần Dao: “Tiểu muội, yên tâm đi, có tỷ tỷ ở đây thì sẽ không có chuyện gì đâu.”
Trần Dao gật đầu, nở nụ cười khuynh thành kiên định nói: “Tỷ tỷ, muội cũng sẽ giúp tỷ.”
Lão giả áo xanh đến nơi cách xa Hắc Thạch thành, chỗ này còn có năm vị cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, hơn nữa bọn họ đều sở hữu tiên lực của Giả Tiên.
Cầm đầu là người trung niên mang mặt nạ đồng, hắn ta là cường giả Thiên Tiên: “Lão Ngô, thế nào rồi?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]