Trần Mục thu lại Thanh Vân kiếm, hắn dùng tay xoa xoa đầu nhỏ của Sở Sở, nàng ta vốn có chút thất thần bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Đôi mắt sáng ngời chớp chớp, Sở Sở tươi cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
“Đừng sợ.”
Mặt Trần Mục mang theo nụ cười.
Sở Sở nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Trần Mục thì không sợ hãi nữa, năng lượng vốn sắp bùng nổ trên người nàng ta lại bắt đầu suy yếu, hình chiếu của Chí Tôn đưa bàn tay to lên.
Trần Mục ngẩng đầu nhìn bàn tay to đủ để che trời kia, hắn không hề sợ hãi lại mượn sức lực của Trấn Thiên Ấn lần nữa, khoảnh khắc hắn có được lực lượng tối cao, ánh sáng trong mắt không thể nhìn thẳng vào, lão bối cường giả phía xa đều cảm nhận được sợ hãi.
Bọn họ thấy may mắn vì ở cách rất xa, nếu như không có hình chiếu Chí Tôn thì có lẽ cường giả đang vây xem ở đây đã lũ lượt quỳ xuống.
Trần Mục tùy tiện vung tay lên, hàng vạn kiếm kỹ ngưng kết vọt ra, không gian vỡ tan, hư không gào thét, hình chiếu Chí Tôn kia dần dần biến dạng rồi sụp đổ.
Con ngươi của Lý Tu Đạo đã sắp trừng ra ngoài.
Kiếm quang do Trần Mục tùy tiện ném ra đã chiếu rọi vạn dặm sơn hà, Lý Tu Đạo thậm chí còn không có cơ hội chạy thoát thân, hắn ta bị chôn vùi trong tia kiếm quang kia.
Cách đó không xa, phân thân do Tạ Tây Sơn ngưng kết nổ tung, ông ta thôi động chuông vàng và Tiên Kiếm hồng sắc để ngăn chặn, bản tôn ngồi trên xe lăn ho ra máu.
Cự Thần binh và Hồng Mông Thạch Tháp trở về trong tay Trần Mục, hắn giơ tay thu lại thanh cốt kiếm yêu dị kia, chuông vàng và Tiên Kiếm cách đó không xa lần lượt nứt toác, Tạ Tây Sơn cũng bị chìm ngập trong kiếm quang.
Trần Mục vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Sở Sở, không gian trước mặt hắn mở ra, thông đạo không gian xuất hiện trước mắt, hai người bước vào thông đạo không gian, cường giả vây xem ở phía xa đều lạnh cả sống lưng.
Toàn thân Mộ Thanh Vân run rẩy, ông ta vẫn đáng giá thấp thực lực của Trần Mục, không ngờ ngay cả Chí Tôn Huyết cũng không cách nào giữ được hắn, thiên kiêu như vậy sau này Thái Thượng Tiên Cung chắc chắn sẽ gặp phải rắc rối lớn.
“Sắp thay đổi rồi!”
“Đã đang thay đổi rồi!”
Một số thế lực xung quanh cần phải suy xét cẩn thận có nên tiếp tục kết liên minh với Thái Thượng Tiên Cung không.
Diệp Thanh Huyền vẫn chưa hồi thần lại, đây là kết cục mà bà ta không ngờ tới.
Ôn Huyền Âm có chút thất thần, nhẹ giọng nói: “Sư tôn, phải làm sao bây giờ?”
“Đi về trước đã.”
Sắc mặt Diệp Thanh Huyền tái nhợt, tuy rằng Thái Thanh Tiên Cung không trực tiếp ra tay nhưng lại gián tiếp gây ra chuyện này, sợ là sau này sẽ chọc vào phiền phức lớn!
Ai cũng không ngờ được, Trần Mục đột nhiên bạo phát ra lực lượng khủng khiếp như thế, giây phút đó, lão bối cường giả xung quanh đều tưởng rằng Đại Đế viễn cổ trở về.
Trần Mục và Sở Sở bước ra từ trong thông đạo không gian, trước mắt là bãi biển đầy ánh mặt trời rạng rỡ, bọt sóng trắng tuyết đang vỗ vào bờ.
Sở Sở lần đầu tiên nhìn thấy biển, trong mắt tràn đầy vui sướng: “Đại ca ca, là biển lớn.”
Trần Mục không trả lời lại, Sở Sở ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của hắn.
Trần Mục đột nhiên nửa quỳ trên đất, sau đó ngồi xếp bằng, trên đầu đổ đầy mồ hôi hột to bằng hạt đậu, hắn cố chịu đựng cơn đau nói: “Sở Sở, ta không sao.”
Sở Sở ngồi xổm bên cạnh Trần Mục, nàng ta mím môi, niềm vui trong mắt đã biến mất.
Trần Mục vừa mới cưỡng ép thôi động Trấn Thiên Ấn để có được sức lực vô địch trong thời gian ngắn, nhưng cỗ lực lượng kia cũng sẽ xuất hiện phản phệ, trong cơ thể xuất hiện thương tổn lớn, lần này không chỉ có huyết nhục xuất hiện vết nứt mà cả xương cốt trước ngực cũng bị nứt gãy ở vài chỗ.
Lần này bị thương đến căn cơ, đây chính là cái giá phải bỏ ra khi cưỡng ép thôi động Trấn Thiên Ấn.
Bởi vì có thương tổn lớn nên vết thương trong cơ thể không cách nào lành lại được, vật chất ngân sắc Khương Phục Tiên lưu lại trong cơ thể hắn đã cạn kiệt, may mà Hồng Mông Thụ có thể trị thương, cho dù là vậy, muốn hồi phục cũng cần thời gian rất dài.
Sau khi ngồi khoanh chân điều dưỡng nửa ngày, Trần Mục đã áp chế được thương thế trong người, hắn có Hỗn Độn Kim Liên, nếu như luyện hóa thì có thể khỏi hẳn trong thời gian ngắn.
Trần Mục muốn tìm nơi thích hợp để bế quan.
Hắn mở mắt ra, nhìn thấy Sở Sở đang mở to mắt nhìn chăm chăm vào chính mình thì không khỏi cười nhẹ nói: “Yên tâm, ta không sao, lát nữa sẽ nướng cá cho ngươi ăn.”
“Cảm ơn đại ca ca!”
Sở Sở vui vẻ gật đầu.
Nàng ta không biết nướng cá là cái gì, chỉ cần là đồ Trần Mục làm thì đều muốn ăn.
Trần Mục vào trong biển chuẩn bị bắt cá, hắn phát giác được một tia kiếm ý còn sót lại, sợi kiếm ý này như có như không, cực kỳ quen thuộc.
“Giống với kiếm ý còn sót lại ở Kiếm Hải, chẳng lẽ một kiếm lúc trước của vị Kiếm Đế kia là từ nhân gian chém đến Tiên giới?” Lòng Trần Mục sinh ra kính sợ.
Đây là một kiếm xuyên qua thiên địa thật sự.
Trần Mục bắt được mấy con cá lớn to béo trong biển, sau đó đốt đống lửa bên bờ biển lên.
Hắn kiên nhẫn dạy Sở Sở cách nướng cá, tiện cho sau này nàng ta tự mình làm cá nướng.
Nhìn Sở Sở nhỏ nhắn đáng thương, Trần Mục choàng tay qua vai nàng ta nói: “Sở Sở, ta hy vọng sau này ngươi có thể trở thành hiệp giả đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]