Trần Mục đang bắt lấy tay nhỏ của Ma Đồng, nàng ta bĩu môi, dáng vẻ tủi thân.
Ôn Huyền Âm mặc bạch y, đeo mạng che mặt, quanh thân có tiên vụ lượn lờ, nàng ta khẽ khom người: “Đạo hữu, Sở Sở là hài tử của sư tỷ ta, vẫn xin ngươi giao cho ta.”
“Hài tử của sư tỷ ngươi?” Trần Mục đánh giá kỹ càng Ma Đồng đang bĩu môi trong tay, nàng ta có đôi mắt to sáng ngời, con ngươi lóe lên hồng quang.
Trần Mục nghĩ đến Ma Thần của Thanh Hư Động Thiên, Nhị Ngũ Ma Thần kia bị khống chế bằng phương pháp đặc thù, nhất định Ma Đồng này rất có thể là do Thái Thanh Tiên Cung tạo ra.
Ôn Huyền Âm đến gần Trần Mục, nàng ta nhìn về phía Ma Đồng váy đen, giọng nói dịu dàng nói: “Sở Sở, nghe lời, quay về với cô cô, chúng ta sẽ không làm tổn thương ngươi.”
“Ta không quay về.”
“Tên khốn kiếp, mau buông tay ra.”
Tay nhỏ của Ma Đồng bị Trần Mục nắm chặt, nàng ta nước mắt rưng rưng, chỉ có thể gào khóc.
Trần Mục không bị vẻ ngoài yếu đuối của nàng ta lừa gạt, Ma Thần đều có sức lực đáng sợ: “Huyền Âm tiên tử, xin hỏi Thái Thanh Tiên Cung sẽ xử lý nàng ta như thế nào?”
Ôn Huyền Âm nhìn sang Ma Đồng trẻ thơ, nhẹ giọng nói: “Sở Sở là nữ nhi của sư tỷ ta, bản tính nàng ấy thiện lương, hơn nữa chưa hoàn toàn thức tỉnh, ta sẽ dẫn nàng về Thái Thanh Tiên Cung, không thả nàng ra ngoài nữa.”
Trần Mục nghi hoặc nói: “Sư tỷ của ngươi đâu?”
Ôn Huyền Âm khẽ nhíu mày, nhẹ giọng đáp: “Sư tỷ ta đã rời khỏi nhân thế, cho nên ta phải mang Sở Sở trở về Thái Thanh Tiên Cung, chăm sóc nàng thật tốt.”
“Ta không về, bọn họ đã giết mẫu thân của ta.” Mắt Sở Sở đột nhiên đỏ lên, Trần Mục cũng cảm nhận được lực lượng của nàng ta bỗng nhiên tăng vọt.
Trần Mục cảm giác trong này có chuyện gì đó, hắn không dễ dàng giao Ma Đồng cho Ôn Huyền Âm, vẻ mặt hắn nghiêm túc nói: “Huyền Âm tiên tử, chuyện này nếu như ngươi không nói rõ ràng thì ta không thể giao nàng ta cho ngươi.”
Ôn Huyền Âm bất lực thở dài: “Đại năng của Thái Thanh Tiên Cung chúng ta làm lồng giam phong ấn ma Thần bằng nhục thân, loại phong ấn này có thể tương truyền đời đời, mẫu thân của Sở Sở cũng từng phong ấn Ma Thần, sau khi nàng ấy sinh hạ Sở Sở, trong cơ thể của Sở Sở có sự tồn tại của Ma Thần.”
“Lúc Sở Sở còn rất nhỏ đã sở hữu một phần lực lượng của Ma Thần, vì phòng ngừa Ma Thần xuất thế, các trưởng lão chuẩn bị phong ấn nàng lại, sư tỷ không bằng lòng thấy Sở Sở bị phong ấn nên mang theo nàng chạy trốn khắp tứ phương.”
Hai mắt Sở Sở đỏ bừng, khóe mắt không ngừng lăn chảy nước mắt to bằng hạt đậu, nàng ta khóc nức nở hét lên: “Trả mẫu thân cho ta, các ngươi đều là đồ khốn kiếp!”
Trần Mục nhìn Sở Sở, đột nhiên cảm thấy đứa trẻ này rất đáng thương, hắn trầm giọng nói: “Tại sao các ngươi phải dùng cách thức này để phong ấn Ma Thần?”
Mắt đẹp của Ôn Huyền Âm khẽ tụ lại, thanh thúy nói: “Chúng ta muốn nắm giữ lực lượng của Ma Thần.”
Nàng ta không hề che giấu suy nghĩ của Thái Thanh Tiên Cung, ngay cả Thanh Hư Động Thiên cũng có thể khống chế Ma Thần, Thái Thanh Tiên Cung thông qua loại phương pháp này để khống chế Ma Thần cũng không có gì lạ.
Trần Mục khẽ mỉm cười: “Hóa ra là như vậy, Huyền Âm tiên tử cứ yên tâm, phong ấn Ma Thần ta lành nghề, không cần phiền ngươi phải mang nàng ta về Thái Thanh Tiên Cung.”
Ôn Huyền Âm trầm giọng nói: “Đạo hữu, ngươi muốn cái gì chỉ cần Thái Thanh Tiên Cung có thì đều có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi giao Sở Sở cho ta.”
Trần Mục lại càng cảm thấy kỳ quặc, đằng sau Ma Đồng này có thể còn có bí mật khác: “Huyền Âm tiên tử, ngươi muốn Ma Đồng chẳng lẽ còn có mục đích khác?”
Ôn Huyền Âm trầm giọng nói: “Đạo hữu, đây là mệnh lệnh của sư tôn ta, nếu như ngươi giao Ma Đồng cho ta, ta có thể tặng ngươi chí bảo của Tiên Cung.”
“Ma Đồng còn quan trọng hơn chí bảo Tiên Cung?” Trần Mục nhìn sang Sở Sở, vừa nãy nàng ta còn nhe răng nhếch miệng, bây giờ đã dựa vào đùi Trần Mục ngủ thiếp đi.
Ôn Huyền Âm cau mày lại, nàng ta nhìn chăm chăm vào Trần Mục, không hề có ý muốn động thủ.
Trần Mục nắm lấy Sở Sở xoay người, trịnh trọng nói: “Huyền Âm tiên tử xin cứ yên tâm, Ma Đồng ta sẽ xử lý, nếu như có duyên, ta sẽ đến Thái Thanh Tiên Cung bái phỏng.”
Ôn Huyền Âm đột nhiên giật mình, phải biết rằng Thanh Hư Động Thiên chính là bị Trần Mục san bằng, hiện giờ các đại thế lực đều sợ bị hắn bái phỏng.
Trần Mục mang Sở Sở rời đi, tiến đến Địa Châu. Ôn Huyền Âm chỉ có thể nhìn bọn họ rời khỏi: “Ngươi trở về thông báo cho sư tôn, ta đi theo bọn họ.”
Một con tiên hạc biến mất trong mây.
Sau khi Trần Mục rời khỏi sơn mạch, tốc độ của hắn rất nhanh, chớp mắt đã bỏ được Ôn Huyền Âm ở đằng sau.
Rất nhiều nơi ở Địa Châu đều được bao phủ trong làn áo bạc, Trần Mục đào ra sơn động trong núi tuyết, sau đó mang theo Sở Sở vào trong sơn động nghỉ ngơi, hắn tìm chút cỏ khô rồi thả nàng ta nghỉ ngơi trên cỏ khô, nàng ta ngủ rất ngon.
Trần Mục ngồi xếp bằng tu luyện trên Bồ Đề Đạo Đài.
Sáng sớm hôm sau.
Ánh mắt trời rơi rắc trong vùng tuyết bên ngoài.
Lông mi dài mảnh của Sở Sở khẽ rung động, nàng ta chầm chậm mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt rất xa lạ, nàng ta nhìn thấy Trần Mục đang ngồi xếp bằng tu luyện, sau đó nhẹ nhàng lặng lẽ đứng dậy muốn trốn ra ngoài.
Thế nhưng Trần Mục đột nhiên mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, Sở Sở như đang học mèo con sợ bò sát.
“Ngươi không cần phải sợ.”
Hai tay Sở Sở ôm lấy đầu.
Trong sơn động đang đốt lửa trại, ánh sáng bên trong rất tốt, Trần Mục mỉm cười: “Ngươi là Sở Sở?”
“Hừ! Tên khốn kiếp!” Sở Sở ngồi chồm hổm đưa lưng về phía Trần Mục, nàng ta vẫn đang ôm đầu.
Trần Mục khẽ cười nói: “Nếu như ngươi biến thành Ma Thần thì ta sẽ phong ấn ngươi, nhưng chỉ cần ngươi vẫn chưa biến thành Ma Thần thì ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]