(2)
“Tài nguyên Tiên giới là có hạn, nếu như mọi người đều tu tiên thì chắc chắn rất nhanh tài nguyên Tiên giới sẽ hao cạn hết, cung cấp tài nguyên cho tu tiên giả cần đến, đây chính là nguyên nhân mà Tiên giới có thể trường thịnh không suy.”
“Có lẽ vậy.”
Trần Mục không quá xoắn xuýt vấn đề này.
Trong mắt đẹp của Mộ Hồng Liên mang theo nghi hoặc, nàng ta cung kính nói: “Chủ thượng, ngài đã độ qua Thiên Đạo phản phệ?”
“Vẫn chưa, có nơi nào để ẩn nấp, thích hợp tiếp nhận Thiên Đạo phản phệ không?”
“Chi bằng chúng ta đến Xích Thành Động Thiên đi!”
Trần Mục nhướng mày, cười nói: “Chỗ đó đều là tu tiên giả, ta ở đó có thể không bị bại lộ sao?”
Khuôn mặt Mộ Hồng Liên chứa đầy ý cười: “Chủ thượng, ta có thể đề cử ngài gia nhập Xích Thành Động Thiên, phụ thân ta là Xích Thành Tôn Giả, có thể bảo vệ ngài bình an.”
“Không cần.”
Trần Mục không muốn bị trói buộc.
Mộ Hồng Liên muốn lôi kéo Trần Mục, nàng ta đã từng nhìn thấy thiên phú của hắn, đặt ở Tiên giới cũng là thiên kiêu tuyệt đỉnh, thế mà ném ra cành ô liu lại bị từ chối lần nữa.
“Chủ thượng, ta biết có một chỗ rất không tệ, Phong Lôi địa, chỗ đó quanh năm có lôi vân bao phủ, nhưng cũng rất nguy hiểm, bởi vì đó là nơi dừng chân của lôi thú.”
“Lôi thú?”
Trần Mục không biết lôi thú là thứ gì.
Mộ Hồng Liên cười giải thích nói: “Lôi thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-lam-hon-phu-cua-kiem-thanh/3736804/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.