🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 

 Dưới đáy Minh phủ tràn ngập hỏa quang nóng rực, vật chất âm uế khó mà tồn tại được ở đây, phía trước không có cung điện kiến trúc, tất cả đều là loạn thạch hoang vu, yên tĩnh im ắng, con đường đá huyết sắc lan tràn vào sâu trong bóng tối, đó là bóng tối của hư vô. 

 Trần Mục có sẵn Thiên Nhãn Thông nhưng lại không thể nhìn thấy điểm cuối của con đường này, hắn lập tức hỏi: “Tiền bối, chúng ta còn mất khoảng bao lâu nữa mới có thể đến nơi?” 

 “Rất nhanh thôi chúng ta sẽ có thể nhìn thấy tọa hóa Tiên Vương, ngươi có thể lấy được tạo hóa trên người hắn ta hay không thì ta không thể bảo đảm.” Bạch y Kiếm Linh hờ hững nói. 

 Trần Mục vẫn duy trì đề phòng với bạch y Kiếm Linh, trên người hắn có chí bảo, vì vậy mới dám đi theo bạch y Kiếm Linh tiến vào khu vực hắc ám của hư không. 

 Đến gần khu vực hắc ám, ánh sáng xung quanh đột nhiên biến mất, Trần Mục cảm nhận được cấm chế đặc thù, hắn nhìn chăm chú vào phía trước, có Thiên Nhãn Thông, cho dù trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy rõ bốn phía. 

 Hai bên huyết lộ là vực thẳm u ám. 

 Trên mặt đất cách đó không xa có xương đen vụn nát, tiến về phía trước nữa cũng có xương đen, Trần Mục cảm nhận được tử khí dày đặc ở xung quanh, khí huyết của hắn sôi trào, dù có là tử khí cũng không thể đến gần hắn chút nào. 

 Bạch y Kiếm Linh không hề che giấu nói: “Những người này đều là do ta dẫn tới, đáng tiếc bọn họ còn chưa thấy được Tiên Vương thì đã ngã xuống ở đây.” 

 Trần Mục quan sát con đường đá huyết sắc, xung quanh ngoài tử khí ra thì không có gì cả, con đường này lơ lửng trong hư không u tối, tồn tại không có cơ sở. 

 Trần Mục đạp trên huyết lộ tiến lên, tử khí xung quanh càng phát ra dày đặc hơn, đừng nói là gặm nhấm Trần Mục, ngay cả tầng kết giới trong suốt trên người hắn cũng không thể xuyên thủng vào. 

 Bạch y Kiếm Linh phát hiện ra sự đặc biệt của Trần Mục, cảm thấy trong cơ thể của hắn có sinh mệnh bản nguyên hùng vĩ. 

 Hài cốt trên huyết lộ càng lúc càng nhiều, càng lúc càng hoàn chỉnh, trong đó có hài cốt khoác váy màu đỏ vẫn xem như còn nguyên vẹn, nhưng toàn bộ đều bị hóa đen, chỉ có bộ váy kia là không nát, xem chất liệu hẳn là tiên tơ tằm hoặc thần vật. 

 Thứ này rất quý giá ở nhân gian, nhưng Trần Mục không hề động vào, chủ yếu là không có hứng thú đối với y phục, y phục trên người hắn là do Phục Tiên lão bà dùng thần vật đan bện làm thành, không thể phá vỡ, còn có thể chống đỡ được rất nhiều đòn tấn công của thần thông. 

 Xung quanh tử khí nặng nề, mỗi một bước tiến lên phía trước đều cảm thấy như đã đi một khoảng cách rất xa, Trần Mục đột nhiên quay đầu nhìn lại, hắn thậm chí còn không nhìn thấy lối ra. 

 Không gian này rất quỷ dị. 

 Có loại cảm giác một bước đi ngàn dặm. 

 Bạch y Kiếm Linh cười nhẹ nói: “Nếu như ngươi sợ thì bây giờ có thể quay về, nhưng ta không bảo đảm ngươi sẽ không xui xẻo giống như những tên này.” 

 Trần Mục bình tĩnh nói: “Ta đã từng nhìn thấy Thần Hoàng, vẫn chưa được nhìn thấy Tiên Vương, ta vẫn khá mong đợi.” 

 Vẻ mặt bạch y Kiếm Linh kiêu ngạo nói: “Tiên Vương còn lợi hại hơn cả Thần Hoàng, chủ nhân nhà ta là Tiên Vương đỉnh phong, ngay cả Thần Hoàng cũng phải cung kính hắn ta.” 

 “Vậy ngươi có mục đích gì?” Trần Mục đoán được bạch y Kiếm Linh có quan hệ với tọa hóa Tiên Vương kia. 

 Bạch y Kiếm Linh nhìn vào chỗ sâu trong huyết lộ, chậm rãi nói: “Chủ nhân nhà ta tọa hóa ở chỗ này, hắn ta hiến tế thân mình để trấn áp Minh chủ và để lại tạo hóa, chỉ tùy thuộc vào ngươi có khả năng lấy được hay không. 

 “Minh chủ?” 

 Trần Mục nhỏ giọng thì thầm. 

 Minh chủ hẳn là có liên quan đến Minh tộc. 

 Minh tộc sinh sống ở biên giới Hoàng Châu, vô cùng khiêm tốn, nghe nói đó là chủng tộc đến từ dị vực, Trần Mục còn từng gặp được cường giả Minh tộc ở Táng Tiên địa. 

 Bạch y Kiếm Linh trầm giọng nói: “Ở thời đại viễn cổ, lúc Thần tộc và tu tiên giả đang tranh chấp đến đầu rơi máu chảy thì Minh tộc bất ngờ xuất hiện, bọn họ đốt giết cướp bóc, muốn chiếm lấy đất đai của chúng ta.” 

 “Chủ nhân nhà ta liên hợp với mấy vị đại năng trấn áp Minh chủ ở chỗ này, bọn họ phải trả cái giá cực kỳ nặng nề chỉ để phong ấn Minh chủ.” 

 Trần Mục có loại cảm giác tê cả da đầu. 

 Cũng may là Minh chủ đã bị trấn áp, nếu không thì Minh chủ cộng thêm Ma chủ thật sự sẽ khó mà xử lý, Minh chủ chỉ bị phong ấn, mà tuyệt đỉnh Tiên Vương phong ấn hắn ta đã tọa hóa, có thể thấy được sự đáng sợ của Minh chủ. 


 Thứ giết chết bọn họ không phải là tử khí, nơi này tử khí dày đặc sẽ không giết họ ngay lập tức, cho dù bọn họ không thể chịu đựng được thì vẫn có năng lực để trốn thoát. 

 Sinh mệnh bản nguyên của thi hài đều đã trôi đi, gần đó không chỉ có bộ thi hài này mà còn có hai thi hài rất hoàn chỉnh, sinh mệnh bản nguyên trong cơ thể của bọn họ sớm đã trôi đi, nhục thân giống như bùn đất, chỉ cần đụng vào là sẽ tiêu tan như khói. 

 Trần Mục nhìn thấy Tiên Vương đang ngồi xếp bằng trong đài tròn huyết sắc, nhìn từ xa thì có vẻ cao mấy trăm trượng, đến gần lại trở nên bình thường, vị Tiên Vương kia có dung mạo tuấn tú, bộ y bào tử kim trông rất tiên phong đạo cốt, tọa hóa đã qua bao nhiêu kỷ nguyên mà vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu. 

 Trên người Tiên Vương đã không còn dao động của sinh mệnh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.