Trần Mục nhìn Đông Hoàng rời khỏi, không hỏi bọn họ nói chuyện gì.
Khương Phục Tiên hơi bĩu môi: "Ta còn chưa đi, phụ hoàng đã giục ta sớm về nhà."
"Sư tỷ, nếu như nàng không nỡ, ta có thể trở về nhân gian trước, sau này lại quay lại với nàng." Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, ánh mắt kiên định.
Khương Phục Tiên trầm giọng nói: "Phu quân, ta hi vọng chàng ở nhân gian tu luyện thật tốt."
Thần Vực và nhân gian cách nhau quá xa, nếu như Trần Mục ở lại Thần Vực, một năm ở chỗ này tương đương với bảy năm ở nhân gian, đối với hắn mà nói ở lại nhân gian tu luyện thích hợp hơn, nơi đó còn có nhà của hắn.
Trong lòng Trần Mục hiểu rõ, ở lại nhân gian tu luyện càng thích hợp hơn: "Sư tỷ, ta muốn độ kiếp."
Khương Phục Tiên nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không được, phu quân, chàng vẫn còn không gian thăng cấp, bây giờ độ thiên kiếp rất có thể sẽ xảy ra chuyện."
Trần Mục nghiêm túc nói: "Ta muốn thử xem!"
"Không cho phép!"
Khương Phục Tiên véo lỗ tai Trần Mục.
Đầu của Trần Mục đầy hắc tuyến, nhỏ giọng nói: "Sư tỷ, ở bên ngoài, chừa cho ta chút mặt mũi."
Khương Phục Tiên nghe vậy buông tay ra, nàng ta chọc mặt Trần Mục, gương mặt nghiêm nghị nói: "Nếu như chàng dám mạo hiểm độ thiên kiếp, xem ta xử lý chàng như thế nào!"
"Sư tỷ, nàng cũng từng thử độ thiên kiếp, nàng cũng không việc gì, ta chắc chắn là không thành vấn đề!"
Trần Mục muốn thử, nếu như độ qua thiên kiếp, chính là cá chép vượt long môn, triệt để hóa phàm, sẽ có được sức mạnh lên trời xuống đất.
Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên ngưng trọng nói: "Ta kế thừa Quang Minh thần vị, thiên kiếp sẽ không nhằm vào ta, nhưng nếu chàng muốn độ kiếp chắc chắn sẽ là thiên kiếp lợi hại nhất."
Trần Mục hiểu rõ, tu tiên giả càng mạnh, thiên kiếp càng mạnh, muốn độ kiếp không dễ dàng như vậy.
Hắn hiện tại đừng nói độ thiên kiếp, thử thách tầng thiên lôi thứ bảy còn chưa bắt đầu, tầng thiên lôi thứ bảy rất khủng bố, có thể vượt qua được hay không cũng rất khó nói.
Khương Phục Tiên kéo cánh tay Trần Mục, dịu dàng nói: "Phu quân, tốc độ tu luyện của chàng vượt xa thiên kiêu viễn cổ, không cần phải gấp gáp đột phá, chàng phải không ngừng mài dũa bản thân, lĩnh ngộ quy tắc thiên địa, thiền ngộ đạo pháp."
Trần Mục gật đầu, nhếch miệng cười nói: "Sư tỷ, nàng không cần lo lắng, ta nghe nàng."
Khương Phục Tiên mỉm cười yêu kiều, ngạo kiều nhướn mày: "Yên tâm, sư tỷ sẽ chờ chàng đăng lâm tuyệt đỉnh, tương lai trong khoảng thời gian này sư tỷ sẽ bảo vệ chàng."
Trần Mục quay đầu hôn về phía bên mặt trắng như tuyết của vị hôn thê, khuỷu tay Khương Phục Tiên thúc nhẹ vào vị hôn phu: "Phu quân, ở bên ngoài chàng chú ý một chút."
"Trông thấy cũng không sao, nàng là vị hôn thê của ta, ta hôn một chút có làm sao." Trần Mục chụp lấy bàn tay nhỏ nhắn của Khương Phục Tiên, tiếp tục tản bộ vòng quanh Thần Nhãn hồ.
Tới gần giữa trưa.
Trần Mục và Khương Phục Tiên tới gần cổ lộ.
Huyền Vận Thần hậu và Đông Hoàng đều ở nơi này, cái gọi là cổ lộ là truyền tống trận cổ xưa, bên trên bạch ngọc thạch trận có thần thuyền màu xanh đang đỗ.
Trần Mục tạm biệt Huyền Vận Thần hậu: "Bá mẫu, về sau rảnh rỗi lại đến thăm ngài."
"Tiểu Trần, trên đường các ngươi chú ý an toàn, về sau có cơ hội bá mẫu muốn tới Trần gia nhìn xem."
Trần Mục nhiệt tình nói: "Được, bá mẫu, Trần gia lúc nào cũng chào đón ngài."
Khương Vũ Thần cũng vẫy tay với bọn họ.
Đông Hoàng trầm giọng nói: "Cái cổ trận này đại khái cần nửa năm mới có thể đến gần nhân gian, đây là tuyến đường đơn hướng, muốn về Tần Vực không dễ như vậy."
So với lúc đến tốn thời gian rất nhiều năm thì thời gian nửa năm đã rất ngắn.
Trần Mục và Khương Phục Tiên leo lên thần thuyền màu xanh lam, trận thạch xung quanh phóng ra ánh sáng trắng thần bí, sương mù mông lung xuất hiện, sau đó thần thuyền biến mất.
Thần thuyền màu xanh lam xuyên thẳng qua bên trong thông đạo không gian, chung quanh là sương mù mông lung, Trần Mục và Khương Phục Tiên đến gian phòng ở giữa thuyền, nơi này có không gian rộng lớn.
Trở về cần thời gian rất lâu, Trần Mục lấy cổ tịch mà Huyền Vận Thần hậu thu thập ra nghiên cứu.
"Phu quân, chàng rất lâu không xoa vai bóp chân cho ta rồi." Khương Phục Tiên nằm bò ở trên giường, nàng ta đung đưa hai chân, giống như thiếu nữ nhà bên.
Trần Mục đi tới bên cạnh vị hôn thê, cùng lúc bóp vai cho nàng ta thì cổ tịch ở cách đó không xa cũng đang được lật, hắn in nội dung vào trong thức hải.
Khương Phục Tiên nằm thoải mái, chỉ có thời điểm Trần Mục ở bên cạnh nàng ta mới có thể hoàn toàn buông lỏng.
Trần Mục hầu hạ vị hôn thê nghỉ ngơi, đồng thời hắn còn khổ tâm nghiên cứu cổ tịch, không dám lãng phí thời gian.
Nhoáng một cái bảy ngày trôi qua.
Khương Phục Tiên tỉnh lại, nàng ta phát hiện mình nằm ở trong ngực vị hôn phu, trong tay Trần Mục cầm cổ tịch.
"Khụ khụ."
"Sư tỷ, nàng đã tỉnh?"
"Phu quân, sách đẹp hơn ta sao?"
"Tất nhiên là không." Trần Mục ôm lấy Khương Phục Tiên cười ngây ngô: "Vẫn là vị hôn thê của ta xinh đẹp nhất."
Khương Phục Tiên cởi váy tuyết dày nặng ra, lấy trâm ngọc xuống, tóc bạc rơi tản, da trắng nõn nà, nàng ta cao ngạo nói: "Sư tỷ giúp chàng tu hành."
Trần Mục không có từ chối ý tốt của vị hôn thê, chỉ muốn nói sư tỷ thật tốt!
Bọn họ cùng tu hành, năng lượng thánh khiết thông qua thân thể Khương Phục Tiên tiến vào trong cơ thể Trần Mục.
"Phu quân, chàng mệt rồi?" Khương Phục Tiên phát hiện Trần Mục không hấp thu năng lượng trong cơ thể nàng ta nữa.
Trần Mục lắc đầu: "Sư tỷ, ta cướp đoạt năng lượng trong cơ thể của nàng, sợ sẽ có ảnh hưởng với nàng."
Khương Phục Tiên cười xinh đẹp nói: "Yên tâm, sư tỷ mất chút năng lượng này căn bản không đáng kể chút nào."
Nói xong, Khương Phục Tiên ôm chặt Trần Mục, ánh bạc càng dày đặc hơn khi nãy, năng lượng dồi dào tràn vào trong cơ thể, Hồng Mông Thụ cũng đang nhanh chóng lớn lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]