Chương trước
Chương sau
 

 Boong tàu có khắc chữ. 

 【Huyên Nhi, ta không trở về được nữa rồi】 

 【Chúng ta cuối cùng không thể thoát ra ngoài】 

 【Không có Bỉ Ngạn, cũng không có cơ hội quay đầu】 

 … 

 Trần Mục nhìn thấy di ngôn của đám tu tiên giả này, có nhớ nhung với người nhà, có hối hận với lựa chọn lúc trước, những người này muốn tìm kiếm vùng đất trường sinh của Bỉ Ngạn, nhưng lại gặp phải rắc rối, sau cùng chết trên đường về nhà. 

 Khương Phục Tiên tìm kiếm tinh đồ bên trên chiến thuyền, tinh đồ của phi thăng địa không hoàn chỉnh, phần lớn tài nguyên mang theo trên người những cường giả này đã vô dụng, nhưng mà bọn họ mang trên người rất nhiều tin tức có quan hệ với tinh không. 

 Trần Mục lấy Tạo Hóa La Bàn giúp đỡ tìm kiếm ra. 

 Trong Tạo Hóa La Bàn có ánh sáng thông qua boong thuyền rơi xuống bên trong chiến thuyền, bên trong chắc chắn có tạo hóa. 

 Khương Phục Tiên tìm được tinh đồ tương đối hoàn chỉnh bên trong đám đồ vật được để lại, kiểu dáng giống như thủy tinh cầu, thậm chí có thể đánh dấu vị trí của bản thân mình. 

 Niệm lực của Trần Mục và Khương Phục Tiên đồng thời tiến vào thủy tinh cầu, bọn họ in bản đồ vào trong thức hải của mình. 

 "Xì, trong ngoài Sơn Hải, vị trí của chúng ta vậy mà lại vẫn ở bên ngoài trung bộ Sơn Hải, còn cách bên trong Sơn Hải một khoảng xa, bên trong Sơn Hải mới được tính là chỗ sâu trong tinh không." 

 Trần Mục trầm giọng nói: "Sư tỷ, Khương gia đại khái ở khu vực nào?" 

 Khương Phục Tiên vừa cười vừa nói: "Đại khái ở bên trong chỗ sâu của Sơn Hải, mảnh tinh không kia được xưng là Thần Vực, chia làm ngũ đại thần quốc, do bốn gia tộc cổ xưa khống chế." 

 "Cư nhiên còn chưa đi được một nửa!" Trần Mục không khỏi cười khổ, dùng tốc độ của bọn họ bây giờ, lại không có truyền tống trận, nếu như không có ai đến đón bọn họ, không biết năm nào tháng nào mới có thể tới được Thần Vực. 

 "Sư tỷ, nói không chừng lúc chúng ta tới nơi, con của chúng ta đã có thể một mình đảm đương một phía rồi." 

 "Chàng nằm mơ." 

 Khương Phục Tiên cười khẽ lắc đầu. 

 Nàng ta còn phát hiện cái ống da thú trong đống quần áo bị bỏ lại, phía trên có đại hình không gian truyền tống trận mà hạm đội của Hoang Thần điện đã từng sử dụng. 

 Khương Phục Tiên vui vẻ nói: "Bọn họ có thể trở về, chứng minh những truyền tống trận kia còn có thể dùng được, chúng ta có thể thông qua truyền tống trận của bọn họ để tới nơi sâu trong tinh không." 

 "Chủ ý này không tệ, trong khoang thuyền hẳn là có đồ." Trần Mục nhìn Tạo Hóa La Bàn, trong mắt của hắn hiện ra kim quang, nhìn thấy ở giữa khoang thuyền có tảng đá thần bí. 

 Khương Phục Tiên và Trần Mục đi tới khu vực trong khoang thuyền, nơi này có tảng đá xanh biếc cao cỡ nửa người, nó phát ra lục quang yếu ớt, bên trong hình như có dịch thể tồn tại. 

 "Sư tỷ, thứ này có vấn đề." Trần Mục chắc chắn bên trong không có sinh linh, không có tần sóng của sinh mệnh, ánh bạc của Khương Phục Tiên bao phủ lấy tảng đá xanh. 

 Trải qua quan sát của Khương Phục Tiên, nàng ta trầm giọng nói: "Thứ đồ này ta chưa từng gặp, trong này có vật chất ta chưa từng thấy, có lẽ là đến từ nơi sâu trong tinh không." 

 Trần Mục không dám đụng vào, Khương Phục Tiên trực tiếp dùng ánh bạc phong ấn thứ này lại, sau đó bọn họ theo chỉ dẫn của Tạo Hóa La Bàn, phát hiện một cái quan tài vàng phía sau tảng đá xanh. 

 Cái quan tài vàng này chỉ lớn cỡ bình thường, trong mắt Trần Mục hiện ra kim quang, hắn chỉ thấy sương mù mông lung, trong này nhất định là có đồ. 

 Có rất ít đồ vật mà Pháp Nhãn Kim Đồng không nhìn thấu, chỉ sợ trong này có tạo hóa nghịch thiên. 

 Trần Mục nhìn về phía vị hôn thê, Khương Phục Tiên trầm giọng nói: "Ta không cách nào phán đoán được tình huống bên trong." 

 "Sư tỷ, chúng ta có nên mạo hiểm không?" 

 "Có thể thử xem." 

 Khương Phục Tiên cảm giác nguyền rủa không liên quan tới quan tài vàng, thời điểm những người này ra đi cũng không dữ tợn, mà là ưu thương, chứng minh bọn họ không phải đột nhiên hoá đá. 

 Rất có thể là hộ tống quan tài vàng. 

 Trần Mục muốn trực tiếp mở nắp quan tài ra, lại phát hiện cái quan tài vàng này cực kỳ nặng, sức mạnh của hắn vô cùng khủng bố, có thể thấy được quan tài vàng nặng tới cỡ nào. 

 "Nặng quá! Ta xem có thể đẩy ra hay không." Trần Mục chọn cách dùng lực đẩy, hai tay bao trùm Kim Lân, nắp quan tài xuất hiện chuyển động, răng rắc, chiến thuyền sắp vỡ nát. 

 Quan tài vàng bị từ từ đẩy ra, Khương Phục Tiên không giúp đỡ, nàng ta để ý tới quan tài vàng, phòng ngừa nguy hiểm xuất hiện. 

 Lúc quan tài vàng lộ ra một khe hở, có sương mù mông lung bay ra, toàn thân Trần Mục lấp lánh kim quang, quanh thân Khương Phục Tiên trải rộng ánh bạc, bọn họ đều không có hô hấp, bên ngoài cơ thể còn có tầng phòng ngự đặc thù. 

 Ầm ầm! 

 Quan tài vàng được mở ra hoàn toàn! 

 "Đừng nhìn, có vấn đề." 

 Khương Phục Tiên thả y phục vào lại quan tài vàng, sau đó hợp lực với Trần Mục đậy nắp quan tài vàng lại: "Chấp niệm càng mạnh, thôn phệ càng nguy hiểm, có chấp niệm có thể trở thành lạc ấn tinh thần, có thể khống chế tư duy và hành động của chàng." 

 Trong trận pháp hạch tâm của chiến thuyền còn dự trữ tiên thạch chưa sử dụng hết, những tài nguyên này đủ cho đám người Trần Mục đến được xung quanh nội Sơn Hải. 

 Nội Sơn Hải lớn hơn ngoại Sơn Hải rất nhiều, bọn họ muốn đến được chỗ sâu trong nội Sơn Hải, còn cần lượng lớn tài nguyên, nếu như bị vây ở tinh không, cũng chỉ có thể chờ chết, bởi vì trong tinh không không có vật chất năng lượng có thể hấp thu được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.