Chương trước
Chương sau
 

 Dáng hình kia cao gầy, khuôn mặt đẹp mang vẻ cao ngạo, đôi mắt đỏ tươi, mái tóc xõa xuống như thác, váy đen trái cao phải thấp, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng xinh đẹp. 

 Trên đầu vai của chiếc váy đen có thêu chữ số Tam Thất. 

 Nàng ta đưa bàn tay phải mảnh khảnh lên, ngón trỏ nhắm vào Lan Hải Tiên Cảnh, u quang từ ngón tay khuếch tán ra, kết giới bao trùm lên Lan Hải Tiên Cảnh bị phá mở, mặt biển đang lay động, vô số linh khí tràn ra bên ngoài. 

 Không gian quanh thân Tam Thất Ma Thần vặn vẹo, nàng ta lại biến mất lần nữa, mà Trần Mục ở chỗ phong ấn phía xa cũng có cảm giác rợn cả tóc gáy, như thể có đôi mắt đang khóa chặt hắn. 

 Hắn có thể xác định được có Ma Thần đến gần, hơn nữa tốc độ đến vô cùng nhanh. 

 Hắc ngư lật người qua, trong mắt mang theo hoảng sợ: “Thứ to lớn sắp đến rồi!” 

 Trần Mục đứng dậy, hắn đứng trên Huyền Thiên Trấn Ma Ấn, ánh mắt nhìn về chỗ cách đó không xa, hắc ngư lo lắng nói: “Đại ca, chúng ta trốn đi.” 

 “Trốn đến chỗ nào?” 

 Để Ma Thần thoát ra thì bọn họ đều gặp rắc rối lớn, hắc ngư trầm giọng nói: “Ta có thể xuyên toa hư không, có thể trốn ở chỗ bọn họ không tìm thấy.” 

 “Cùng ta làm một vố lớn, nếu thành thì sau này ăn no uống say!” Trần Mục nhếch miệng cười nhẹ. 

 Hắc ngư có chút mong đợi, hỏi tiếp: “Đại ca, nếu như không thành?” 

 “Kiếp sau lại làm con cá tốt!” Trần Mục coi nhẹ sống chết, hôm nay Ma Thần dám đến thì sẽ không để bọn họ dễ dàng rời khỏi. 

 Hắc ngư đột nhiên muốn chạy trốn. 

 Trần Mục ẩn ý sâu xa nói: “Cha ngươi chinh chiến ở nơi sâu trong tinh không chính là đối phó với những tên lão đại này, ngươi không thể để tuột xích được!” 

 Nghe đến đây, hắc ngư vốn định chạy trốn đột nhiên nhiệt huyết sôi trào, quyết tâm ở lại. 

 Tam Cửu Ma Thần cười nói: “Xem ra ngươi biết không ít, đáng tiếc ngay cả trời cũng đã chiến tử, những người còn lại kia có thể kéo dài được bao lâu?” 

 Vù! 

 U quang phá không bay đến. 

 Trần Mục thậm chí còn không kịp né tránh. 

 Răng rắc! 

 Trần Mục bị đánh văng ra mấy trăm trượng. 

 Tiên y của hắn đều bị u quang cắt đứt. 

 Tiên y ngay cả thiên lôi cũng không phá vỡ được lại dễ dàng bị cắt đứt, may là nhục thân có ánh bạc bao phủ, đây là phương pháp bảo mệnh mà Khương Phục Tiên để lại trong cơ thể hắn. 

 Ánh bạc thánh khiết đã cứu Trần Mục. 

 Bóng hình màu đen hạ xuống phía trên Huyền Thiên Trấn Ma Ấn, trong mắt Tam Thất Ma Thần mang theo chế nhạo: “Tam Cửu, tư vị bị lão nương giẫm ở dưới chân như thế nào?” 

 “Thất muội, rất thoải mái, nếu như muội thả ca ca ra thì sẽ càng thoải mái hơn.” 

 Tam Cửu Ma Thần ha ha cười lớn. 

 Khóe miệng Tam Thất Ma Thần có tia đắc ý, nàng ta dùng sức giậm chân, Huyền Thiên Trấn Ma Ấn đang rung lắc, đáy biển cũng theo đó mà trở nên lung lay. 

 Hắc ngư đi đến bên cạnh Trần Mục, nó nhìn thấy Ma Thần giáng xuống thì bị dọa sợ không nhẹ, cái này không giải quyết được rồi, chuẩn bị dẫn theo Trần Mục chạy trốn. 

 Tam Cửu Ma Thần bị trấn áp cũng đồng thời phát lực, Huyền Thiên Trấn Ma Ấn xuất hiện vết nứt, Trần Mục đứng dậy chuẩn bị thôi động Tổ Huyết để phong ấn bọn họ. 

 Ánh bạc thánh khiết đuổi tới. 

 Tam Thất Ma Thần biến mất phía trên Trấn Ma Ấn. 

 Khương Phục Tiên chạy đến với tốc độ nhanh nhất, nàng ta khoác giáp bạc hiên ngang, tỏa ra ánh bạc như là nữ võ thần, kinh diễm tuyệt thế. 

 Vào khoảnh khắc Trần Mục nhìn thấy vị hôn thê thì trong lòng lập tức an tâm lại, phu thê đồng tâm thì sức mạnh có thể bẻ gãy được kim loại, bọn họ liên thủ chắc chắn có thể trấn áp được Ma Thần. 

 Khương Phục Tiên nhìn về phía Trần Mục, nhìn thấy y phục nàng ta vất vả cực khổ làm ra bị cắt vụn, khuôn mặt mang theo sương giá, trong đôi mắt đẹp hiện lên sát ý. 

 Tam Thất Ma Thần cũng cảm nhận được bất an. 

 “Ngươi chính là Khương Phục Tiên?” Tam Thất Ma Thần có chút hứng thú nhìn nàng ta, cảm thấy thú vị. 

 Tam Cửu Ma Thần nhắc nhở: “Nàng ta là huyết mạch của Thủy Tổ Thần, đừng khinh thường.” 

 Khương Phục Tiên không muốn nói nhảm, hai thanh tiên kiếm bên cạnh phá không bay ra, hai tay nàng ta kết ấn sau đó mở rộng cánh tay, ngay lập tức triển khai Quang Minh lĩnh vực. 

 Toàn bộ đáy biển sáng như ban ngày, Trần Mục cảm thấy cực kỳ ấm áp, không phải là cảm giác trên cơ thể mà là bắt nguồn từ phương diện linh hồn. 

 “Wa!” 

 “Thần nữ tỷ tỷ mạnh quá!” 

 Hắc ngư cảm nhận được sự tồn tại của thần lực, trực tiếp gọi Khương Phục Tiên là thần nữ tỷ tỷ. 

 Tam Thất Ma Thần nhấc tay cầm lấy hắc kiếm, nàng ta không hề có chút sợ hãi, trong mắt còn mang theo hưng phấn, đã rất nhiều năm không được hoạt động gân cốt rồi. 

 Quang Minh lĩnh vực khiến Tam Thất Ma Thần rất khó chịu, nàng ta không thể giải phóng thần thông của Ma Thần. 

 Tam Thất Ma Thần và Khương Phục Tiên va chạm chính diện, u quang và ngân quang không ngừng đan xen, hai thanh tiên kiếm và ma kiếm va chạm tạo ra tia sáng chói lọi. 

 Trần Mục nhìn không chớp mắt, vị hôn thê lại có thể va chạm chính diện với Ma Thần, hoàn toàn không bị rơi vào thế hạ phong, Khương Phục Tiên chỉ thức tỉnh huyết mạch Thần tộc, nhục thân vẫn còn nhược điểm, bắt buộc phải thức tỉnh Quang Minh Thân mới có thể thật sự trấn áp được Ma Thần. 


 “Đó là vị hôn thê của ta, không cho phép chạy, cùng ta phong ấn bọn họ.” Trần Mục nghiêm túc nói. 

 Hắc ngư bị sự nghiêm túc của Trần Mục kiểm soát. 

 Trần Mục lấy ra miếng ngọc thạch tổ truyền, bên trong có máu của tổ tiên, vào thời khắc như thế này chỉ có thể mượn dùng sức lực của tổ tiên. 

 Trần Mục nắm chặt ngọc thạch tổ truyền, hắn không muốn vị hôn thê chiến đấu một mình, trực tiếp thôi động Tổ Huyết, năng lượng khủng khiếp tràn vào cơ thể.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.