La Mộng Vân thừa cơ xông kích, mấy chục tia kiếm quang rơi vào trên Hoang Thần giáp, áo giáp của Trần Mục xuất hiện tổn hại, thân thể của hắn lờ mờ đau nhói.
Trần Mục lập tức thuấn di đến phía xa, chủ động kéo dài khoảng cách, thế nhưng hắc ngư lại xông tới lần nữa, Trần Mục nhìn thấy giấy vàng trên đầu nó thì nhìn ra vấn đề, hắn không né tránh.
Trong khoảnh khắc hắc ngư đến gần.
Trần Mục sử dụng Kiếm Thiểm, kiếm quang trực tiếp đánh vào trên giấy vàng, đáng tiếc tờ giấy kia vô cùng kiên cố, không bị phá vỡ, hắc ngư xông đến gần.
Bốp!
Lần này Trần Mục đã bị húc bay.
La Mộng Vân nhân cơ hội triển khai đòn công kích mãnh liệt, dùng tiên kỹ tấn công Hoang Thần giáp không ngừng.
Giáp trụ tử kim nhanh chóng trở nên rách nát, cũng may là Trần Mục đang mặc tiên y do vị hôn thê làm nên vẫn có thể chống đỡ được sát thương, nếu không sẽ thực sự nguy hiểm.
Loại chiến đấu ở khoảng cách gần này rất nhiều kiếm kỹ cường đại của Trần Mục đều không thể sử dụng được, hắn không sợ La Mộng Vân nhưng hắc ngư quá phiền phức, cách một lúc lại đánh lén.
Trần Mục thôi động ba ngàn chiến kiếm trong giới chỉ, chiến kiếm hoành không, dày đặc lít nhít, bọn chúng lao về phía La Mộng Vân, làm xáo trộn nhịp tấn công của nàng ta.
La Mộng Vân bị cuốn vào kiếm trận của Trần Mục.
Hắc ngư lại lần nữa xông ra từ trong hư không, chiêu số tương tự Trần Mục sẽ không bị trúng chiêu nữa.
Trần Mục dốc toàn lực thi triển Kinh Thần Kiếm Kỹ, Thanh Vân kiếm mang theo lôi đình và long ngâm phá không bay ra.
Ầm ầm!
Mây đen bị đánh bay, giấy vàng trên trán nó đã bị xé nát, đôi mắt u ám khôi phục ánh sáng, nó gầm lên một tiếng, cũng may da dày thịt béo không bị Thanh Vân kiếm chém chết, trong nháy mắt đã biến mất.
Trần Mục không đuổi theo, đó không phải là Côn Bằng hoàn toàn mà là bị khống chế nên mới công kích hắn.
Ba ngàn chiến kiếm vây quanh La Mộng Vân, không ngừng có chiến kiếm rơi xuống Lan Hải, Trần Mục dành thời gian thi triển kiếm kỹ mạnh hơn, Thanh Vân kiếm trở về trong tay, mũi kiếm xuất hiện quang mang tử kim chói mắt.
La Mộng Vân bị chiến kiếm vây quanh cũng phát giác được nguy cơ, mi tâm nàng ta tỏa ra thanh quang, một hình chiếu cao trăm trượng xuất hiện.
Niệm lực dao động mạnh mẽ quét qua.
Ầm ầm!
Âm thanh trầm muộn vang lên.
Ba ngàn chiến kiếm đều bị hình chiếu kia vung tay đánh bay, bóng dáng kia giải phóng thanh quang sáng chói, cuối cùng ngưng kết thành Thanh Quang kiếm đáng sợ.
Thanh Quang kiếm cuối cùng cũng đánh về phía Khương Phục Tiên.
Uy lực kia cho dù là cường giả Thiên Tiên đỉnh phong cũng không chống đỡ nổi, Trần Mục lấy Tổ Long Kim Lân ra.
Tổ Long Kim Lân bay lên giữa không trung, Thanh Quang kiếm hoàn toàn không thể lay chuyển Kim Lâm, Trần Mục cảm thấy phiến lân này mới thật sự là vạn pháp bất xâm.
La Mộng Vân cảm thấy có gì đó không ổn, át chủ bài của Trần Mục quá nhiều, còn đánh nữa có thể sẽ xảy ra chuyện.
La Mộng Vân xé toạc hư không chuẩn bị chạy trốn, nhưng Trần Mục đã thi triển Hỗn Độn Kiếm Vực, toàn bộ trời đất đều bị phong tỏa, tiếp sau đó lại giải phóng Trích Tinh Kiếm Kỹ.
Một tia kiếm quang đánh tới, giống như sợi tơ giữa thiên địa, trước người La Mộng Vân xuất hiện một chiếc gương đồng, nhưng gương đồng lại không thể ngăn chặn được Trích Tinh Kiếm Kỹ.
Rắc rắc!
Gương đồng bị chia làm đôi.
Kiếm quang xuyên qua cơ thể của La Mộng Vân.
Nhưng mà La Mộng Vân vốn không hề chết, đây chỉ là nhục thân mà nàng ta chiếm giữ: “Đáng tiếc, nếu như chân thân của ta giáng xuống thì có thể dễ dàng trấn áp ngươi.”
Vẻ mặt Trần Mục lạnh nhạt nói: “Ngươi nên vui mừng vì chân thân không giáng xuống.”
La Mộng Vân cười lạnh nói: “Ma Thần đã bị thả ra ngoài, ngươi lại có thể trấn áp hắn ta bao lâu?”
Trần Mục lại ném Thanh Vân kiếm ra lần nữa, nhục thân của La Mộng Vân bị Thanh Vân kiếm xé nát, hóa thành bột mịn rồi tiêu tan, nhưng tàn hồn của nàng ta vẫn chưa tan biến.
“Trần Mục, ta sẽ khiến cho ngươi và cả Lăng Vân tông phải trả giá.” La Mộng Vân cười lạnh nói.
Trần Mục cảnh cáo nói: “La Phù Động Thiên, ta cũng nhớ kỹ các ngươi, đợi đến ngày ta bước đến Tiên giới, mong là ngươi sẽ không run sợ.”
La Mộng Vân cười lạnh nói: “Ha ha ha, hy vọng ngươi có thể nắm chắc thời gian, rất nhanh thôi thế giới trước mắt ngươi sẽ không còn tồn tại nữa.”
Dứt lời.
La Mộng Vân biến mất không thấy nữa.
Trần Mục không biết nàng ta là uy hiếp hay thật sự là nguy cơ lớn, theo như nàng ta nói thì không chỉ có Ma Thần do nàng ta giải phóng ở nhân gian mà rất có khả năng những nơi khác cũng có Ma Thần xuất thế.
Trần Mục nghĩ đến Cửu Ngũ Ma Thần của Huyền Châu, nếu như tôn Ma Thần kia xuất thế thì hậu quả rất đáng sợ.
Trên bầu trời có mảnh xương cốt màu đen bay lơ lửng, sau khi nhục thân của La Mộng Vân bị vỡ vụn, chỉ có mảnh xương này là còn ở lại không chút tổn hại nào.
Lúc Trần Mục đến gần, hắn nhận ra không gian có sự thay đổi, hắc ngư lại lần nữa quay trở lại.
Trần Mục cầm lấy mảnh xương đen trước, bên trên phủ đầy âm dương khí, Trần Mục không bị ảnh hưởng gì, hắn cũng có thể luyện hóa âm dương khí để cho mình dùng.
Hắc ngư không dám đến gần Trần Mục, trán của nó vẫn còn rất đau, biết hắn không dễ chọc vào.
Vẻ mặt Trần Mục mang theo ý cười, thái độ ôn hòa nói: “Thế nào, ngươi muốn mảnh xương đen này?”
Hắc ngư gật gật đầu.
“Ngươi tên là gì?”
“Tiểu Côn.”
Đầu của hắc ngư rất lớn, cơ thể rất ngắn, không giống với Côn Bằng trong tưởng tượng của Trần Mục.
Hắc ngư nghe vậy thì trở nên hưng phấn, có một loại cảm giác tha hương gặp được bạn cũ: “Đại ca, hóa ra chúng ta có quan hệ thân thích, ngươi có thể bảo bọc cho ta được không.”
“Tất nhiên là được.”
Trần Mục không nhịn được cười lớn.
Hắc ngư cũng trở nên phấn khích: “Đại ca, có thể trả lại xương cốt của tổ tiên cho ta không, mảnh xương cốt này rất quan trọng với ta.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]