Chương trước
Chương sau
 Trần Mục nhìn về phía Trần Hãn: “Tiểu Hãn, đệ có muốn đến luận bàn hai chiêu không?” 

 “Tam ca, đệ không được!” Trần Hãn gãi đầu, bình thường hắn ta đều ở nhà, luận bàn với Trần Dao cũng đã rất gay go, hắn ta không có dũng khí luận bàn với Trần Mục. 

 “Không sao, đến thử hai lần.” 

 “Cảm ơn tam ca.” 

 Trần Hãn hưng phấn cầm lấy kiếm. 

 Hắn lên lôi đài luận bàn với Trần Mục. 

 Trần Thiên Nam nhìn diễn võ trường náo nhiệt, nụ cười trên mặt tươi như hoa, ông ta và Trần Uy mỉm cười rời khỏi, có những tiểu bối này Trần gia chẳng lo không mạnh. 

 Trần Mục vẫn đang luận bàn cùng Trần Hãn thì Trần Dĩnh đã chuồn mất, nàng ta một mình chạy đến Hắc Thạch thành tìm Trần Hi, chuẩn bị đi dạo phố với đại tỷ. 

 Trần Dĩnh bây giờ không phải là trẻ con, nàng ta có suy nghĩ của mình, Trần Mục cũng không can thiệp, Trần Dao và Trần Hãn đều đang chăm chỉ tu luyện ở diễn võ trường. 

 Trần Mục cũng đang ngồi khoanh chân ở trên đạo đài bên rìa diễn võ trường, hắn tiếp tục tham ngộ Tam Táng Kiếm Điển. 

 Hắn vẫn luôn cảm thấy nếu không phải chính mình có vấn đề thì chính là đạo kiếm kỹ này có vấn đề, chiêu này đã không còn thuần túy là hấp thụ năng lượng thiên địa nữa mà là hấp thụ sinh cơ của thiên địa, vô cùng đáng sợ. 

 Trần Dĩnh tìm thấy Trần Hi ở Hắc Thạch thành. 

 Trần Hi ngạc nhiên cả nửa ngày, cuối cùng cũng hồi thần, nghe nói Trần Dĩnh muốn lên phố mua y phục thì không chút do dự cùng muội muội đi lên phố. 

 Đường phố của Hắc Thạch thành phồn hoa, còn náo nhiệt hơn so với Vương Đô, trong rất nhiều cửa tiệm đều có áo váy đẹp, Trần Dĩnh lựa chọn rất lâu, cuối cùng đã thay một bộ váy đỏ nhẹ nhàng tươi tắn, trông rất xinh đẹp. 

 Vào buổi trưa. 

 Bạch Thanh Hoan dẫn theo Tiểu Thất trở về. 

 Các nàng không ngờ tốc độ của Trần Mục lại nhanh như vậy. 

 Trần Dĩnh dạo phố xong trở về, vừa hay nhìn thấy bọn họ đến diễn võ trường: “Thất Thất, Bạch tỷ.” 

 Trong mắt Trần Mục chứa ý cười, xem ra trí nhớ của Trần Dĩnh khôi phục rất tốt. 

 Bạch Thanh Hoan trừng to mắt, lẩm bẩm nói: “Đây chắc không phải là Dĩnh Dĩnh đấy chứ?” 

 “Đúng vậy.” 

 Khuôn mặt Trần Dĩnh cười tươi như mặt trời. 

 Nhìn thấy nàng ta không sao, Bạch Thanh Hoan và Tiểu Thất đều rất vui mừng, Tiểu Thất nhào vào lòng Trần Dĩnh: “Dĩnh Dĩnh tỷ, ngày nào muội cũng cầu nguyện cho tỷ.” 

 Trần Dĩnh nhẹ nhàng nói: “Thất Thất, đợi lát nữa tỷ tỷ dẫn muội đi ăn hồ lô đường.” 

 “Được ạ.” 

 Tiểu Thất vui vẻ cười rộ lên. 

 Nhìn thấy muội muội đã khôi phục trí nhớ, Trần Mục chuẩn bị quay về Lăng Vân tông, muốn ở bên vị hôn thê nhiều hơn trước khi nàng ta độ kiếp, hắn ở lại quan sát ba ngày, sau khi xác định trạng thái của Trần Dĩnh đã ổn định thì Trần Mục đi đến Lăng Vân tông. 

 Nam Hoang, Lăng Vân tông. 

 Lần trước Trần Mục trở về vội vàng, lần này trở về hắn có rất nhiều thời gian, đầu tiên đi đến Ngạo Kiếm phong nhìn một cái, chỗ này được quét dọn rất sạch sẽ. 

 Có một lão bà biết làm việc nhà chính là tốt, sau đó Trần Mục đến Lạc Hà phong vấn an sư tỷ. 

 Tần Nghê Thường đang nghỉ ngơi trong rừng trúc, dựa vào ghế gỗ nhàn nhã nhắm mắt lại. 

 “Sư tỷ, gần đây thế nào?” 

 Tần Nghê Thường nghe thấy giọng nói của Trần Mục thì chậm rãi mở mắt phượng ra, nàng ta nhẹ giọng nói: “Tiểu sư đệ, đệ đúng là người bận rộn, hiếm khi thấy đệ quay về, qua đây xoa bóp vai cho sư tỷ.” 

 Trần Mục cười nói đùa: “Sư tỷ, Khương sư tỷ mà biết được, ta đoán tỷ sẽ tan tành.” 

 Tần Nghê Thường nghĩ đến Khương Phục Tiên, cả người cảm nhận được hàn ý, trong nháy mắt không dám có suy nghĩ khác nữa, trong lòng vô cùng ấm ức, sư đệ thân thiết của nàng ta thế mà ngay cả quyền lợi sai sử cũng không có. 

 “Cút cút cút, ta không muốn nhìn thấy ngươi.” Tần Nghê Thường nhắm mắt lại, khuôn mặt đầy vẻ không kiên nhẫn. 

 Trần Mục khẽ cười nói: “Sư tỷ, tức giận sẽ dễ có nếp nhăn, đừng nghiêm mặt, phải cười nhiều hơn, ta còn phải đi vấn an sư tôn, có thời gian sẽ lại đến bái phỏng tỷ.” 

 “Ha ha!” 

 Tần Nghê Thường không cho là vậy. 

 Trần Mục đi đến Trích Tinh phong vấn an sư tôn. 

 Tô Mân đang tưới nước cho hoa cỏ, đỉnh núi giống như việc tử của nhà nông, còn có một mảnh đất trồng rau. 

 “Sư tôn.” 

 “Tiểu Mục.” 

 Tô Mân nở nụ cười hòa ái: “Con ngồi trước đi, vi sư tưới nước xong sẽ qua trò chuyện với con.” 

 Trần Mục hâm nóng ấm trà, sau đó rót trà cho sư tôn, rất nhanh Tô Mân đã trở lại ngồi xuống trước nhà trúc, mặt mũi ông ta hiền từ, mỉm cười khen ngợi nói: “Tiểu Mục, sức lực của con lại trở nên mạnh hơn rất nhiều, vi sư bây giờ cũng đã không bằng con nữa.” 

 “Sư tôn, con đây chỉ là hạng cậy mạnh, còn rất nhiều thứ cần phải học tập ngài.” Thái độ Trần Mục khiêm tốn, hắn biết đạo thuật nghiệp có chuyên công, lĩnh vực mà sư tôn thông thạo là độ cao mà hắn chưa từng chạm tới. 

 Tô Mân cười hiền hậu: “Không kiêu không vội, tâm tính như thế này có hy vọng trở thành cường giả chân chính.” 

 Trần Mục nghi hoặc nói: “Sư tôn, ngài không rời khỏi Lăng Vân tông là bởi vì thiên kiếp sao?” 

 Ở Thiên Kiếm tông hắn đã từng nghe Mặc Thành Quy nói đến, cường giả đỉnh tiêm dễ dàng gặp phải thiên kiếp. 


 Nghe xong, Tô Mân cau mày, ông ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trầm giọng nói: “Lăng Vân tông cất giấu bí mật, bí mật này hiện giờ chỉ có ta biết.” 

 Trần Mục muốn biết nhưng hắn không hỏi, bí mật như vậy là phúc hay họa vẫn khó nói được. 

 “Sư tôn, lúc con đi đến Thiên Kiếm tông đã lấy được tu luyện pháp viễn cổ, có thể giúp ích được cho ngài.” 

 “Nửa đời sau của vi sư đều đang tranh đấu với thời gian, tu luyện pháp chỉ là con đường tắt, đạo pháp chân chính còn phải cần chính mình ngộ ra.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.