Trần Dĩnh cảm thấy bọn họ rất thân thiết, không cố hồi tưởng lại những hình ảnh mơ hồ trong thức hải kia nữa.
Trần Mục và Khương Phục Tiên dẫn Trần Dĩnh ra bên ngoài, Trần Mục đang bổ sung ký ức cho nàng ta: “Dĩnh Dĩnh, chỗ này là Lăng Vân tông, là nơi ở của Phục Tiên tỷ tỷ, nàng ấy là vị hôn thê của ca ca, cũng là tông chủ của Lăng Vân tông biết chưa?”
“Phục Tiên tỷ tỷ thì có ấn tượng, vị hôn thê? Không có ấn tượng!” Trần Dĩnh nhỏ giọng lầm bầm.
Cho dù Trần Mục nói gì nàng ta cũng đều có thể nhanh chóng hiểu và nắm bắt được, có một số hình ảnh ẩn giấu sâu trong thức hải, sau khi nhắc lại thì có thể nhớ được.
Vì để cho Trần Dĩnh có thể sớm khôi phục lại, Trần Mục quyết định dẫn nàng ta trở về Trần gia ở Bắc Hoang.
Khương Phục Tiên cười nói: “Dĩnh Dĩnh, miếng ngọc này là lễ vật chuẩn bị cho muội.”
“Cảm ơn Phục Tiên tỷ tỷ.”
Trần Dĩnh vô cùng phấn khích đeo vòng cổ lên, vừa hay đó là Hồng Bảo thạch mà nàng ta thích.
Khương Phục Tiên khẽ mỉm cười: “Phải nghe lời của ca ca, không được tức giận, hiểu chưa?”
“Vâng.”
“Muội biết rồi.”
Trần Dĩnh vui vẻ gật đầu, bây giờ nàng ta đã có thần lực, một khi bạo phát thì hậu quả rất đáng sợ.
“Sư tỷ, đợi Dĩnh Dĩnh khôi phục rồi đệ lại đến tìm tỷ, nếu như tỷ nhớ đệ thì đến Hắc Thạch thành.”
“Hừ, ai nhớ đệ chứ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-lam-hon-phu-cua-kiem-thanh/3719590/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.