Trong lúc Trần Mục sử dụng Pháp Nhãn Kim Đồng Ma Thần còn có thể lừa qua mắt hắn, loại cảm giác thân lâm kỳ cảnh kia nghĩ lại mà thấy sợ.
Đó không phải là ảo tưởng bình thường mà là ảnh hưởng đến nhận thức, cũng may là có Trần Dĩnh nhắc nhở.
Trán Trần Mục lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cũng may là không vung kiếm, nếu như phá phong ấn ở đây thì hậu quả thật không dám tưởng tượng, cho dù hắn có át chủ bài thoát thân nhưng để tên Ma Thần gần như vô địch này trốn thoát thì chắc chắn là một thảm họa.
Kế hoạch thất bại, Ma Thần hắc bào không hề nhiều lời, sương mù màu đen của Tây Lâm thần sơn biến mất, Trần Mục rời khỏi Tây Lâm thần sơn.
Vừa nãy nhận thức của hắn đều bị ảnh hưởng, giống như một con rối bị điều khiển, đây vẫn là Ma Thần bị phong ấn, nếu như thật sự giải phóng ra e rằng ngay cả cơ hội trở tay Trần Mục cũng không có.
Trần Mục nhìn thấy dưới chân Tây Lâm thần sơn có rất nhiều xương cốt, nơi này có dấu vết của hiến tế.
Những hài cốt kia có hình người, bên trên xương sọ có hai cái sừng, Trần Mục lẩm bẩm nói: “Ma tộc đã từng tới đây, xem ra là muốn giải cứu Ma Thần ở đây.”
Những hài cốt này rất mới, Trần Mục cảm thấy có vấn đề rất lớn, Trần Dĩnh chạy đến bên cạnh Trần Mục: “Ca, huynh không sao chứ, vừa nãy thật dọa người.”
Trần Mục cười khổ nói: “Vừa nãy bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-lam-hon-phu-cua-kiem-thanh/3718469/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.