Chương trước
Chương sau
 Tần Nghê Thường ngưỡng mộ Khương Phục Tiên, nhìn tiểu sư đệ bị nàng ta bắt cóc, nhìn Trần gia tiếp nhận nàng ta, đồ ăn trong miệng bỗng nhiên trở nên chua chát, còn bị buộc phải ngồi ở đây, cố nhịn mà tiếp tục ăn. 

 Trần Dao nhìn sang Trần Thiên Nam, thanh thúy nói: “Gia gia, có thể nói cho tỷ và nhị ca được không?” 

 Trần Thiên Nam có chút không quyết định được, Khương Phục Tiên cười khanh khách gật đầu: “Có thể.” 

 Nhận được đồng ý, trong mắt Trần Dao hiện lên ý cười, thầm nghĩ nếu như tỷ tỷ biết được chuyện này, chắc chắn sẽ vui mừng nhảy cẫng lên. 

 Về sau các nàng chính là người một nhà. 

 Mọi người lần lượt ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm. 

 Thì ra mấy người Trần Thiên Nam xem Khương Phục Tiên như là tông chủ, là sư tỷ của Trần Mục, nói chuyện đều phải cẩn thận dè dặt, bây giờ biết được nàng ta là vị hôn thê của Trần Mục, mọi người đều cười đến mức không ngậm được miệng, ăn cơm nói chuyện cũng trở nên thoải mái, trên bàn cơm lại càng thêm náo nhiệt. 

 Tất cả mọi người rất vui vẻ. 

 Chỉ có Tần Nghê Thường là rất tổn thương. 

 Hiện giờ nàng ta chỉ muốn quay về thật sớm. 

 Đường Uyển nhiệt tình nói: “Phục Tiên, ngươi thật không dễ mới tới Trần gia, ở chơi thêm vài ngày nữa đi.” 

 Trần Mục không ở Trần gia, Khương Phục Tiên dự định buổi chiều sẽ quay về, không ngăn được sự nhiệt tình của Đường Uyển: “Bá mẫu, vậy ta ở chơi thêm hai ngày.” 

 Nghe thấy câu trả lời của Khương Phục Tiên, tất cả mọi người đều vui vẻ, chỉ có vẻ mặt Tần Nghê Thường đau khổ, nàng ta cảm thấy mình hoàn toàn không có cảm giác tồn tại. 

 Sau khi ăn uống xong. 

 Đường Uyển, Trần Dao, Trần Hi vây quanh bên cạnh Khương Phục Tiên, các nàng có rất nhiều vấn đề muốn biết. 

 Ánh mắt của Trần Hi lóe lên, hiếu kỳ nói: “Phục Tiên tỷ tỷ, Tiểu Mục theo đuổi tỷ thế nào vậy?” 

 Khương Phục Tiên suy nghĩ một lát rồi vừa cười vừa nói: “Yêu thích lẫn nhau, sau đó thì ở bên nhau.” 

 Trần Dao chớp mắt, giọng nói thanh thúy: “Phục Tiên tỷ tỷ, nếu như ca của ta muốn hủy hôn thì làm sao?” 

 Khương Phục Tiên chưa nghĩ đến vấn đề này, nàng suy nghĩ rồi cười nói đùa: “Vậy tỷ tỷ sẽ đánh hắn tới khi đồng ý lấy ta.” 

 Trần Hi che miệng cười nhẹ: “Ta trợ giúp.” 

 Đường Uyển cười gật đầu: “Ta cũng trợ giúp.” 

 Đôi mắt vàng của Trần Dao lóe sáng: “Ta cũng đánh hắn.” 

 Khương Phục Tiên cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, mọi người thật lòng thích nàng ta, ở Huyền Châu xa xôi, trên chiếc thuyền chiến đen nhánh, Trần Mục không nhịn được hắt xì. 

 “Chắc chắn là Phục Tiên lão bà nhớ ta!” 

 Trần Mục nói thầm trong lòng, trên đường đến Chú Kiếm thành, hắn tu luyện Bất Diệt Kinh trên thuyền chiến, cơ thể mang theo vòng lôi, vô cùng đáng sợ. 

 “Trần Mục, ngươi đang luyện tà công gì thế?” Bạch Thanh Hoan cau mày, trong mắt mang theo kiêng kị. 

 Trần Mục mở mắt ra, mỉm cười nói: “Không phải tà công, là tu luyện pháp viễn cổ, ngươi có muốn học không?” 

 Bạch Thanh Hoan lạnh giọng nói: “Học cái rắm ấy, ngươi nhìn đỉnh đầu xem, thứ đồ chơi này có thể luyện?” 

 Trần Mục ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới chú ý thấy trên đỉnh đầu có một đoàn mây đen đang đi theo thuyền chiến. 

 Lúc mới đầu Bạch Thanh Hoan không để ý, về sau phát giác được khí tức nguy hiểm, lúc này mới chú ý thấy lôi vân màu đen trên bầu trời, trong đoàn lôi vân kia có mang năng lượng hủy thiên diệt địa. 

 “Thiên kiếp? Không giống!” 

 Trần Mục biết thiên kiếp là như thế nào, thiên kiếp là lôi hải màu vàng, đoàn lôi vân màu đen này không phải thiên kiếp, nhưng lại ẩn chứa năng lượng đáng sợ giống như vậy. 

 Tu luyện Bất Diệt Kinh cần thiên lôi để tẩy lễ, đây là quá trình vô cùng nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ bị gặp nạn, thậm chí là biến thành tro bụi. 

 “Bình thường, loại tu luyện pháp viễn cổ này cần có thiên lôi tẩy lễ mới có thể trở nên mạnh mẽ.” Trần Mục bình tĩnh nói. 

 Bạch Thanh Hoan kinh hãi, tu luyện pháp khủng bố như vậy, tặng không cho nàng ta cũng sẽ không luyện. 

 Trên thế gian này cường giả có tư chất tu luyện ít đến đáng thương, có thể tu luyện Bất Diệt Kinh đến đỉnh phong, chỉ sợ là dõi mắt từ cổ chí kim cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. 

 Lôi vân màu đen có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, Trần Mục không dám tiếp tục tu luyện Bất Diệt Kinh nữa, sợ bị ngộ thương, Trần Dĩnh và Tiểu Thất vẫn đang đùa giỡn trên thuyền chiến. 

 Phục Tiên lão bà vẫn đang ở Trần gia chờ ta? Chuyện đúc kiếm nhất định phải nhanh chóng xử lý xong.” Trần Mục lẩm bẩm, ấn ký thần hồn của hắn tuy rằng không biết đã có chuyện gì nhưng lại có thể cảm ứng được Khương Phục Tiên đang ở Trần gia.” 

 Chiến thuyền đã đến Cổ Kiếm sơn mạch. 

 Sơn mạch này chỉ có cây cối lác đác, xung quanh đều là thổ địa hoang vu, mỏ thiếu được chôn sâu dưới lòng đất, phía xa có dòng sông dung nham chảy xuôi, sóng nhiệt ngút trời, từ rất xa có thể nhìn thấy hỏa quang ở chỗ sâu trong Chú Kiếm thành. 

 Thuyền chiến đã đến vùng lân cận của Chú Kiếm thành. 

 Trần Dĩnh và Tiểu Thất ngồi trên đầu thuyền nhìn quanh. 

 “Wa, thanh kiếm kia dài quá!” 

 Trần Dĩnh nhìn thấy thạch kiếm trong Chú Kiếm thành, thanh kiếm kia cao đến hơn ba trăm trượng, đó không phải là tảng đá tự nhiên thuần túy, mà do bản mệnh kiếm thạch hóa mà thành. 

 Kiếm Thánh đỉnh phong phổ thông, bản mệnh kiếm chỉ dài trăm trượng, bản mệnh kiếm hơn ba trăm trượng vô cùng mạnh, chắc chắn là cường giả viễn cổ trước khi ngã xuống đã để lại. 

 “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.” 

 “Cho muội muội đem về một ít được không?” 

 “Yên tâm, ca ca cũng biết nướng khoai lang.” 

 Sau đó Trần Mục lại dẫn các nàng đi ăn thịt nướng, Trần Dĩnh và Tiểu Thất ăn rất vui vẻ, trong thành có cường giả đi đến gần đó, kiểm tra tình hình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.