Chương trước
Chương sau
 Nàng ta thích nhìn người xấu bị giết chết. 

 Trần Mục nắm lấy đầu của người trung niên tóc bạc trên không, lạnh lùng nói: “Nói, ai phái ngươi tới?” 

 Người trung niên tóc bạc đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, môi run rẩy nói: “Là mệnh lệnh của Thanh Hư Động Thiên, bảo chúng ta đến Huyền Đô thành bắt ngươi.” 

 “Lại là Thanh Hư Động Thiên!” Trần Mục cau mày, sớm muộn gì cũng phải đến Tiên giới san bằng Thanh Hư Động Thiên. 

 “Tại sao chỉ có mấy người các ngươi?” 

 Trần Mục cảm thấy bị xem thường, bọn họ thậm chí còn không mạnh bằng Triệu Vũ của Đông Thắng tiên các. 

 Người trung niên tóc bạc run rẩy nói: “Huyền Châu đã từng bị Khương Phục Tiên quét sạch, rất nhiều giả tiên nghe theo lệnh của Thanh Hư Động Thiên đã bị giết, chỉ còn lại chúng ta còn sống...” 

 Ông ta vốn nghĩ chỉ cần những người này là đủ rồi, nào ngờ Trần Mục lại khủng bố như vậy, khó mà tưởng tượng được đây là thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi. 

 Trần Mục mỉm cười, hóa ra là vị hôn thê đã xử lý sạch cá lớn, chỉ còn lại vài con lọt lưới, Phục Tiên lão bà quả thực rất chu đáo. 

 “Đại nhân, xin ngài tha cho ta, sau này ta bằng lòng hầu hạ ngài, nguyệt làm nô làm bộc cho ngài!” 

 “Kiếp sau hãy cẩn thận.” 

 Năm ngón tay Trần Mục nắm chặt, hắn bóp nát đầu của trung niên tóc bạc, thần hồn cũng xóa mất. 

 “Hay quá!” 

 “Ca ca thật lợi hại!” 

 Trần Dĩnh vui vẻ cưỡi trên vai Trần Mục. 

 Bạch Thanh Hoan đã thu dọn chiến trường ở phía dưới. 

 Trần Mục không khỏi lắc đầu, trêu ghẹo nói: “Bạch tỷ, tốc độ ngươi liếm bao nhanh thật.” 

 “Có ý gì?” 

 “Không có gì, viên Tiên Kim kia ta muốn.” 

 Trần Mục nhìn thấy trong cơ thể lão bà có một viên Tiên Kim màu đen, viên Tiên Kim kia trao tiên lực cho bà ta, mặc dù chỉ có kích thước bằng hạt dưa, rất khó có thể dùng để đột phá cảnh giới Huyền Tiên, nhưng có thể dùng để chế rèn tiên kiếm. 

 Bạch Thanh Hoan kiểm tra thi thể của người trung niên tóc bạc, phát hiện trong cơ thể của ông ta có một khối tiên thạch bạch ngọc, bên trong có chứa tiên lực đáng sợ, người trung niên tóc bạc còn chưa kịp thôi động thì đã bị Trần Mục đánh gục. 

 Đó là tiên chủng của người trung niên tóc bạc. 

 “Ngọc thạch này có thể cho ta không?” 

 Bạch Thanh Hoan nhìn sang Trần Mục, những tài nguyên khác đều không quan trọng bằng viên tiên chủng này. 

 Trần Mục cười gật đầu: “Được chứ, Bạch tỷ, xem như là thù lao của chuyến đi lần này.” 

 “Hào phóng, Bạch tỷ tỷ chính là thích những thanh niên như ngươi.” Bạch Thanh Hoan cười xinh đẹp lộng lẫy, có được viên tiên chủng này, nàng ta sẽ có cơ hội trở lại đỉnh phong. 

 Viên tiên chủng này, Trần Mục không dùng được, mà đám Trần Dĩnh vẫn chưa có năng lực có thể khống chế được tiên chủng, giữ trong tay cũng không dùng đến, không bằng tặng cho Bạch Thanh Hoan, bán cho nàng ta một ân tình. 

 Vừa đến Huyền Châu, Trần Mục đã thu được rất nhiều, bọn họ tiếp tục đi tới Thiên Kiếm tông. 

 Nam Hoang, Lăng Vân tông. 

 Lăng Vân phong xuất hiện dao động mạnh mẽ. 

 Trong nháy mắt, toàn bộ sơn mạch của Lăng Vân tông đều bị bao phủ trong băng giá, đám tiểu bối rùng mình phát run, ngay cả trưởng lão cũng cảm thấy toàn thân phát lạnh, bọn họ đều nhao nhao nhìn về phía Lăng Vân phong. 

 Nguồn năng lượng dao động cường ngạnh kia bắt nguồn từ Lăng Vân phong, mạnh mẽ khác thường. 

 Chỉ mới lộ ra một tia năng lượng đã làm cho cả Lăng Vân tông đóng băng, đám tiểu bối sắp không chịu được năng lượng ác liệt lạnh như vậy nữa, Trích Tinh phong, nước trà trong tay Tô Mân cũng bị đông kết, khuôn mặt ông ta hiện lên nụ cười nhẹ, thả ly trà đã bị đông lại lên bàn, sau đó ly trà kia lại bốc lên hơi nóng lần nữa. 

 Toàn bộ Lăng Vân tông đều khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, hàn triều biến mất như chưa từng xuất hiện, trên người bọn họ không có vết thương do sương giá, nhưng lại có ký ức về hàn triều, cảm giác rất thần kỳ. 

 Tần Nghê Thường bước ra khỏi nhà gỗ, nàng ta nhìn về phía Lăng Vân phong, hàn triều vừa rồi bắt nguồn từ chỗ đó, sau đó lại nhìn sang Trích Tinh phong, thầm nghĩ sự biến mất của hàn triều hẳn là có liên quan đến sư tôn. 

 Lăng Vân phong, đỉnh núi. 

 Khương Phục Tiên đi đến bên vách núi, làn da trắng nõn nà, khuôn mặt thần tiên tuyệt thế, váy tuyết rơi xuống đất làm cho nàng ta lộ ra vẻ cao quý, mái tóc bạc nhảy múa theo gió, nàng ta nhìn về hướng Trích Tinh phong: “Sư thúc, đa tạ.” 

 Tô Mân đang uống trà, mỉm cười nói: “Phục Tiên, sức mạnh của ngươi đã vượt qua ta, chúc mừng.” 

 “Sư thúc quá quen rồi, ngài có năng lực ra khỏi thời gian, ta vẫn còn kém xa.” 

 Khương Phục Tiên khẽ cười nhẹ. 

 Tô Mân cười lắc đầu. 

 Khương Phục Tiên bỗng nhiên đi đến Lạc Hà phong. 

 Tần Nghê Thường nhìn thấy Khương Phục Tiên thì có hơi ngạc nhiên, bình thường nàng ta đều không đến Lạc Hà phong: “Sư tỷ, tỷ đến tìm ta có chuyện gì?” 

 Vẻ mặt Khương Phục Tiên mang theo nụ cười nhẹ, nói: “Sư muội, đi cùng ta đến Hắc Thạch thành một chuyến.” 


 “Chủ yếu là đến Trần gia xem thử, về chuyện hôn ước sau này lại công bố.” Khương Phục Tiên mỉm cười, đợi đến khi thời cơ chín muồi, tự khắc sẽ công khai. 

 Đường Uyển và Trần Nghiêm cũng biết chuyện hôn ước, lần này chủ yếu là Khương Phục Tiên đến vấn an bọn họ. 

 Loại chuyện như gặp gia trưởng này, Khương Phục Tiên không có kinh nghiệm, mà tâm lý lại có chút tâm thần bất định, cho nên gọi thêm Tần Nghê Thường, tránh cho đến lúc đó lại xấu hổ. 

 Tần Nghê Thường vốn không muốn đi theo Khương Phục Tiên, đến lúc đó Trần Mục và nàng ta khoe ân ái, cảnh tượng kia nghĩ một chút đã thấy khó chịu, thế nhưng lại không dám từ chối.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.