"Sư tỷ, hôm nay tỷ thật xinh đẹp." Trần Mục thấy trên mặt vị hôn thê mang theo sương lạnh, lập tức tâng bốc.
Khương Phục Tiên đi tới, véo lỗ tai Trần Mục: "Dám đánh đồ đệ của ta?"
Trần Mục còn tưởng rằng là Triệu Phi Yến cáo trạng.
"Sư tỷ, đánh đùa thôi."
"Đùa vui không?"
Trần Mục liên tục lắc đầu.
Lỗ tai lạnh vừa đỏ vừa sưng.
Khương Phục Tiên buông tay, khuôn mặt mang theo sương lạnh: "Đợi lát nữa lại đi giáo huấn Phi Yến."
"..."
"Sư tỷ, tỷ giáo huấn nàng ta làm gì?"
"Ta bảo Phi Yến tới Hắc Thạch thành bảo vệ đệ, nàng lại dám đánh tiểu phu quân của ta!"
Trần Mục không nhịn được muốn cười, vội vàng ôm lấy vị hôn thê, trầm giọng nói: "Sư tỷ, bọn ta chỉ đùa thôi, tỷ không cần coi là thật."
Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: "Về sau không cho phép đùa, sư tỷ không thích."
"Đã rõ."
Trần Mục liên tục gật đầu.
"Định khi nào thì quay về?"
"Hai ngày nữa quay về."
Vấn đề của đám tiểu bối cũng đã xử lý xong, Trần Mục chuẩn bị trở về Hắc Thạch thành, nơi đó là nhà của hắn.
Khương Phục Tiên rúc vào trong ngực Trần Mục: "Tối nay tới Lăng Vân phong, ở bên cạnh nghỉ ngơi với sư tỷ."
"Được."
Trần Mục gật đầu.
Bọn họ đi tới Lăng Vân phong.
Băng cung, trong gian phòng của Khương Phục Tiên, trên giường băng ngọc trải chăn lông ấm áp trắng như tuyết.
Trần Mục ôm Khương Phục Tiên nằm nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-lam-hon-phu-cua-kiem-thanh/3715712/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.