"Sư tỷ, tại sao lại đánh gãy chân?"
"Bởi vì cái chân kia vô dụng."
Sau lưng Trần Mục phát lạnh.
Khương Phục Tiên có thể cảm giác được vừa rồi cả người Trần Mục đều run lên, khóe miệng hơi giương, có chút đắc ý, xem ra hù dọa vị hôn phu, vẫn là chiêu này có tác dụng.
Sợ thì sợ ở trong lòng, Trần Mục vùi đầu vào trong mái tóc mềm mại của vị hôn thê, giữa những sợi tóc có mùi thơm thấm mũi, sau đó hôn vào gáy nàng ta.
Khương Phục Tiên đang điều chỉnh hướng đi của thuyền tiên, bỗng nhiên hai gò má nóng lên, lạnh giọng nói: "Còn dám cắn tai của ta nữa, sẽ gõ tung xương đầu của đệ!"
Trần Mục vội vàng nhả ra, vừa cười vừa nói: "Sư tỷ, không nhịn được, tưởng rằng là kẹo hồ lô."
"..."
"Ngươi thật sự rất xấu."
Trong mắt Khương Phục Tiên hiện ra nước mắt.
Vành tai nàng ta còn lưu lại dấu răng rõ ràng.
"Sư tỷ, thật xin lỗi." Trần Mục ôm vòng eo nhỏ nhắn của vị hôn thê, liên tục xin lỗi.
Bộ ngực đầy đặn mới có thể tôn lên eo nhỏ, vóc người của Khương Phục Tiên đẹp, xúc cảm tay lúc ôm rất dễ chịu.
Hai tay Khương Phục Tiên không có chỗ đặt, nàng ta nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của vị hôn phu.
Trần Mục thấy thế, mỉm cười đề nghị: "Sư tỷ, tỷ có thể giang hai cánh tay ra không?"
"Giang hai cánh tay ra làm cái gì?"
Trên mặt Khương Phục Tiên tràn đầy biểu cảm mờ mịt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-lam-hon-phu-cua-kiem-thanh/3714529/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.