Triệu Vũ đứng trong cung điện của Đông Thắng tiên các, trong mắt của hắn ta mang theo vẻ khiếp sợ, lẩm bẩm nói: "Minh địa phương hướng, đó là Hồng Mông Tử Khí!"
"Tiên chủng?"
Thần sắc Triệu Vũ kinh hãi!
Đây khẳng định là tiên chủng nghịch thiên!
Toàn bộ cường giả của Đông Thắng tiên các bị kinh động, khoảng cách giữa hai nơi không tính là quá xa, rất nhiều thiên kiêu và cả cường giả lão bối ào ào chạy tới minh địa.
Chớp mắt, Trần Mục xuất hiện ở nơi sâu trong minh địa, hắn bắt lấy Hồng Mông tiên chủng, ánh bạc trong cơ thể chống cự sự quấy nhiễu của tử khí, trong nháy mắt rời khỏi minh địa.
Mặt mày Khương Phục Tiên ngậm ý cười: "Thật sự là Hồng Mông tiên chủng, sư đệ, vận khí của đệ thật tốt."
Trần Mục cầm Hồng Mông tiên chủng trong tay, tử khí quanh thân như thác nước, trong nháy mắt hắn liền khống chế được tiên chủng, viên tiên chủng này dường như trời sinh chính là thuộc về hắn.
Cường giả chung quanh nhìn Trần Mục đầy tham lam.
Tiên chủng trong tay hắn hoàn mỹ không tì vết, còn phóng ra tần sóng mạnh mẽ, có được sức mạnh đáng sợ, đó là cực phẩm tiên chủng hiếm thấy.
Nhân gian rất khó nhìn thấy được tiên chủng hoàn chỉnh, huống chi là loại tiên chủng cực phẩm này, cường giả chung quanh đều đỏ mắt, chỉ có lượng cực ít cường giả chú ý tới Trần Mục có thể ra vào minh địa mà không hề ảnh hưởng gì.
Bên ngoài minh địa hoang vu.
Thanh niên mặc một thân cẩm y màu đen đầu tiên là đi tới hướng của Trần Mục, hắn ta đầy đầu tóc đen rối tung, dáng người khôi ngô: "Khương tông chủ, đây là đồ vật của Đông Thắng đảo, còn mời hai vị giao cho Đông Thắng tiên các."
Ánh mắt Khương Phục Tiên lạnh nhạt, thanh niên áo đen chau mày, mặc dù hắn ta sợ Khương Phục Tiên, nhưng ỷ vào Đông Thắng tiên các ở sau lưng quay đầu nhìn về phía Trần Mục, cường thế nói: "Mời các hạ chủ động trả lại."
Trần Mục thu Hồng Mông tiên chủng lại, liếc mắt nhìn thanh niên áo đen, nhìn căn cốt đại khái khoảng chừng tám trăm tuổi, vậy mà thực lực đã là Thất phẩm Kiếm Thánh, ở lồng ngực của hắn ta còn có khối xương cốt phóng ra huyết quang.
Thanh niên áo đen có thực lực rất mạnh.
"Ngươi là ai?"
Trần Mục bình tĩnh hỏi.
Hạ Tử Hàm mang theo sùng bái nói: "Vị này là đại sư huynh của Đông Thắng tiên các chúng ta, Triệu Quý."
Trần Mục thản nhiên nói: "Hạ cô nương nói minh địa chính là nơi vô chủ, ta thu được tiên chủng ở chỗ này, có liên quan gì tới Đông Thắng tiên các của các ngươi?"
Triệu Quý trừng Hạ Tử Hàm, người sau cúi thấp đầu, không dám tiếp tục nói chuyện.
"Các hạ, Đông Thắng đảo đều là phạm vi thế lực của Đông Thắng tiên các, còn mời trả lại tiên chủng."
"Ngươi xứng sao?"
Trần Mục lạnh nhạt nhìn Triệu Quý.
Hạ Tử Hàm trợn mắt há mồm, đây chính là đại sư huynh của Đông Thắng tiên các, một trong số năm đại thiên kiêu của Lam Hải Tiên Cảnh, vậy mà lại bị Trần Mục coi khinh.
Khương Phục Tiên không nói gì, lẳng lặng nhìn, muốn xem vị hôn phu xử lý như thế nào.
Nàng ta chủ yếu là để ý tới cảm nhận của Trần Mục, nếu như là chuyện gì Khương Phục Tiên cũng đều đứng ở phía trước Trần Mục thì khẳng định là tiểu phu quân sẽ không vui.
Triệu Quý e ngại sự tồn tại Khương Phục Tiên, không dám làm càn, cực phẩm tiên chủng như thế này sắp khiến cho hắn ta mất lý trí, muốn ra tay với Trần Mục.
Một đạo bạch quang phá không mà đến, lão giả bạch bào xuất hiện ở gần đó, trên trán ông ta có rất nhiều nếp nhăn, thân thể xem như khoẻ mạnh, râu bạc trắng đã dài đến trước ngực, cường giả chung quanh nhao nhao khom người.
"Bái kiến đại trưởng lão."
Người tới là đại trưởng lão của Đông Thắng tiên các, Từ Khánh, địa vị gần với các chủ Triệu Vũ, còn có lão tổ Lâm Vô Địch của Đông Thắng tiên các, là cường giả đứng thứ ba tại Đông Thắng tiên các.
Trần Mục phát giác được uy hiếp ở trên người ông ta, trong cơ thể của Từ Khánh có ngọn lửa kỳ dị màu xanh, đó là tiên chủng giúp cho ông ta có được tiên lực mạnh mẽ.
Tiên chủng trao cho Từ Khánh tiên lực ngang tàng.
Trần Mục nhớ tới sư tôn, Tô Mân không có đặc thù huyết mạch, không có tiên chủng, lại nắm giữ sức mạnh sánh ngang với Kiếm Tiên, đứng ở tuyệt đỉnh phàm trần.
Cường giả chân chính không cần mượn sự trợ giúp của ngoại lực, nhưng mà bây giờ Trần Mục muốn có được sức mạnh cường đại nhất định phải mượn sự trợ giúp của ngoại lực.
Từ Khánh híp mắt, trên mặt nở nụ cười qua loa: "Tiểu hữu, nếu đã phát hiện tiên chủng tại Đông Thắng đảo, không bằng chúng ta cạnh tranh công bằng."
"Cạnh tranh công bằng?"
Trần Mục nhẹ giọng nỉ non.
Ở chỗ này không thể nào có công bằng.
Từ Khánh vừa cười vừa nói: "Tiểu hữu, nếu như ngươi có thể đánh bại thiên kiêu của Đông Thắng tiên các chúng ta, lão phu sẽ đồng ý để ngươi mang tiên chủng đi."
Trần Mục lạnh nhạt nói: "Ha ha, ta lấy được tiên chủng muốn mang đi còn cần ngươi đồng ý?"
Từ Khánh trầm giọng nói: "Tiểu hữu, lão phu là cho ngươi cơ hội, hi vọng ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ."
"Được."
Trần Mục đáp ứng Từ Khánh.
Trái lại không phải sợ không thể rời đi, mà chính là muốn thử xem trình độ thiên kiêu của Đông Thắng tiên các, xem xem những thiên kiêu này rốt cuộc so với bên ngoài thì mạnh hơn bao nhiêu.
Bọn họ không biết đó là Hồng Mông tiên chủng, có thể xác định đó là cực phẩm tiên chủng, đều muốn tranh đoạt, khóe miệng Triệu Quý mang theo giễu cợt, chỉ cần Khương Phục Tiên không ra tay, hắn ta tự tin có thể đoạt được tiên chủng.
Lan Hải Tiên Cảnh, Đông Thắng tiên các.
Sâu trong tiên các, lôi đài Tinh Vẫn.
Lôi đài ở nơi này dài rộng hai trăm mét, đối với cường giả Kiếm Thánh mà nói đây là một nơi rất nhỏ, nhưng mà đây là lôi đài do Tinh Thiên Thạch xây dựng lên, kiên cố không thể phá hủy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]