Trần Mục ôm vị hôn thê, bàn tay ấm áp của hắn khẽ vuốt phía sau lưng Khương Phục Tiên, mái tóc bạc mềm mượt kia sờ rất dễ chịu.
"Sư tỷ, đệ thích tỷ."
"Tiểu sư đệ, sư tỷ cũng thích đệ."
Dáng vẻ của Khương Phục Tiên như là chim non nép vào người, mặc cho ai nhìn thấy cũng đều kinh ngạc tới rớt cằm, nếu như Triệu Phi Yến ở chỗ này chắc chắn sẽ tự tát bản thân hai cái.
Trần Mục ngậm lấy vành tai của vị hôn thê, sau đó ôm thật chặt nữ nhân mạnh nhất nhân gian, cơ thể Khương Phục Tiên mềm mại như nhũn ra, hoàn toàn không có chống cự.
Chỉ cần Trần Mục không đụng vào cấm kỵ, hôn những nơi từ cổ trở lên, Khương Phục Tiên đều cho phép.
Hai người ôm nhau đứng đến hừng đông, bình minh nhô lên ráng đỏ đầy trời, Trần Mục nhìn tiên nhan tuyệt mỹ của vị hôn thê, trong mắt tràn đầy vui vẻ, âm thanh dịu dàng nói: "Sư tỷ, chúng ta trở về đi."
"Sư tỷ trở về làm chè trôi nước cho đệ."
"Sư tỷ, tỷ thật tốt."
Chụt ~
Trần Mục hôn lên mặt nàng ta.
Khương Phục Tiên mỉm cười nhướng mày.
Hai người vừa trở lại Trần gia làm chè trôi nước, Trần Dĩnh liền chạy tới đình viện, lanh lảnh gọi: "Ca ca, nương bảo ca đi qua ăn chè trôi nước."
Trần Mục mỉm cười nhìn về phía vị hôn thê, có chút xấu hổ, trịnh trọng nói: "Sư tỷ, tỷ tiếp tục làm chè trôi nước, chờ một lát nữa đệ trở về ăn đồ tỷ làm."
"Không cần phải gấp, đệ cứ ăn từ từ, chỗ này của ta còn phải làm rất lâu." Khương Phục Tiên còn đang chuẩn bị nguyên liệu nhồi vào trong chè trôi nước, bất luận là làm cái gì nàng ta đều làm rất tỉ mỉ.
Trần Mục tới đình viện của phụ mẫu.
Chè trôi nước hôm nay chủ yếu là do Đường Uyển và Yến Lang Nguyệt phụ trách làm cho mọi người, Trần Dĩnh và Trần Dao cũng đều có tham gia, cả quá trình Tiểu Thất đều vây xem, hai cha con Trần Nghiêm cùng Trần Mục thì phụ trách ăn.
"Nghĩa mẫu, ta còn muốn nữa."
Tiểu Thất trông nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng sức ăn lại nhiều ngang Trần Dĩnh, hai người bọn họ ăn hết chén này đến chén khác, Đường Uyển vô cùng vui vẻ, nụ cười hòa ái nói: "Trong nồi vẫn còn có rất nhiều, các ngươi muốn ăn bao nhiêu làm bấy nhiêu."
Trần Mục ăn liền hai bát, sau đó đứng dậy: "Nương, ta mang một bát trở về ăn."
"Được, mang nhiều chút."
Đường Uyển mau chóng tìm cái chén lớn cho Trần Mục.
Trong lòng bà ta biết rõ, khẳng định là Khương Phục Tiên đang ở trong viện của Trần Mục, không phải vậy thì Trần Mục không có khả năng sẽ mang chè trôi nước trở về ăn.
Mặc dù chưa từng gặp con dâu, Khương Phục Tiên ưu tú người đời đều biết, Trần Mục có thể có thực lực như hiện tại, cũng không thể không nhắc tới sự giúp đỡ của Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên cũng thường xuyên tặng quà cho Trần gia, tuy không trân quý bằng đồ Tần Nghê Thường tặng, nhưng tuyệt đối dụng tâm, tất cả mọi người có thể cảm nhận được tâm ý của nàng ta.
Đường Uyển vô cùng thích Khương Phục Tiên.
Bà ta tự mình làm một chén chè trôi nước cho con dâu.
Trần Mục bưng chè trôi nước mẫu thân làm trở về.
Khương Phục Tiên đang ở trong phòng bếp nấu chè trôi nước, Trần Mục nở nụ cười rực rỡ: "Sư tỷ, tỷ đến ăn chè trôi nước đi, chè trôi nước trong nồi đệ trông cho."
"Bá mẫu biết ta ở chỗ này?" Khương Phục Tiên bưng chén lên, nàng ta có chút xấu hổ, rõ ràng đã đến Trần gia nhiều lần, nhưng lại không có thăm hỏi bọn họ.
Trần Mục lắc đầu: "Hẳn là không biết, nếu như sư tỷ đi gặp bọn họ, chắc chắn là bọn họ sẽ rất vui mừng."
Khương Phục Tiên cười nhàn nhạt, nàng ta ăn chè trôi nước do mẫu thân Trần Mục làm, nhỏ giọng nói: "Bây giờ còn chưa phải lúc, chờ tới khi sư tỷ không còn là tông chủ của Lăng Vân tông nữa, ta liền theo đệ về Trần gia, thăm hỏi bá phụ bá mẫu, thăm hỏi trưởng bối Trần gia."
Trần Mục hi vọng Triệu Phi Yến có thể cố gắng gấp bội, như vậy thì vị hôn thê liền có thể về hưu sớm một chút, mặc dù bình thường Khương Phục Tiên cũng không quản chuyện của Lăng Vân tông nhưng thân phận tông chủ này chung quy vẫn có sự trói buộc.
Chè trôi nước trong nồi cũng đã nấu xong.
Trần Mục và vị hôn thê ngồi trong đình viện ăn chè trôi nước, hai người cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.
Khương Phục Tiên nói khẽ: "Đầu năm chúng ta có thể đến Lan Hải chơi hai ngày, sau đó đến Đông Thắng đảo xử lý công việc, tiểu sư đệ, đệ thấy thế nào?"
"Được, chờ lần này trở về, đệ sẽ dốc toàn lực xông kích Cửu phẩm Kiếm Thánh." Ánh mắt Trần Mục kiên định.
Khương Phục Tiên cười tủm tỉm gật đầu: "Chờ lần này trở về, sư tỷ giúp đệ đột phá Cửu phẩm Kiếm Thánh."
Trần Mục giương miệng cười ngây ngốc, Khương Phục Tiên nguyện ý trợ giúp hắn đột phá, rõ ràng là cho không, vì hạnh phúc của vị hôn thê phải tranh thủ sớm ngày đột phá.
Năm mới vừa qua chưa đến hai ngày, Trần Mục và Khương Phục Tiên liền khởi hành đi đến Lan Hải.
Hai người ngồi xếp bằng tu luyện trên thuyền tiên, nơi này dù sao cũng không phải gian phòng, không tiện tu luyện.
Thời gian hai ngày.
Thuyền tiên đến gần Lan Hải.
Vùng cực nam Nam Hoang ít ai lui tới, nơi này có rừng rậm nguyên thủy rộng lớn, yêu thú đông đảo, ánh sáng mặt trời, bãi cát, sóng biển, không thiếu gì cả.
Bây giờ nàng ta mặc quần áo càng ngày càng tùy tiện, rất ít khi mặc loại váy dài tuyết sắc đoan trang kia.
"Tiểu sư đệ, bên ngoài Vạn Tượng đại lục còn có rất nhiều nơi thần bí, Linh Sơn Tiên Cảnh tránh đời không hiện, nơi sâu ở Đông Thắng Lan Hải có nhiều hòn đảo chốn bồng lai, treo lơ lửng giữa trời ở chỗ phi thăng, trong đó khả năng có tiên tồn tại, thậm chí là Kiếm Tiên sống!"
Khương Phục Tiên nhắc nhở Trần Mục.
Trần Mục chỉ biết là nơi sâu trong Lan Hải có tiên đảo, có lẽ có tiên tồn tại, trên bản đồ có đánh dấu chỗ sâu trong Lan Hải, có điều khu vực ấy còn tồn tại lượng lớn các hòn đảo chưa được biết đến, vô cùng thần bí.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]