Trần Mục ngồi bên cạnh vị hôn thê, yên lặng lắng nghe, tiếng đàn và tiếng hát dễ nghe khiến Trần Mục quên đi tất cả phiền não, mặc dù hắn vốn dĩ không có phiền não gì, dù sao cũng là đặc biệt hưởng thụ.
Một khúc kết thúc, vẻ mặt của Khương Phục Tiên mang theo nụ cười khuynh thành, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Tiểu sư đệ, khúc nhạc vừa rồi là "Nguyệt Thần Khúc", thời xưa là dùng để tế bái Nguyệt Thần, bây giờ là dùng để biểu đạt ý tứ ái mộ."
"Sư tỷ, đệ biết tỷ thích đệ."
"Đừng có chen mồm, đây là do thói quen của sư tỷ, nghe sư tỷ nói xong đã, khúc nhạc này rất hay, có rất nhiều trường hợp có thể dùng, cho nên sư tỷ muốn đến học."
Trần Mục không chút do dự gật đầu: "Tài lẻ nhiều không đè chết người, sư tỷ, tỷ dạy đệ đi."
"Lại đây xem tỷ biểu diễn." Khương Phục Tiên ngưng mỡ như ngọc hai tay đặt trên trường cầm, ngón tay nhỏ nhắn gảy dây đàn, Trần Mục nhìn rất nghiêm túc.
"Có thể không?"
"Không thể."
"Bảo đệ học đàn, đệ chỉ nhìn chằm chằm vào tay tỷ."
"Sư tỷ, bởi vì tay của tỷ rất đẹp."
Khương Phục Tiên gõ nhẹ vào đầu Trần Mục, nghiêm túc nói: "Nhìn kỹ vào, học tập nghiêm túc vào, lại lười biếng nữa sau này sư tỷ sẽ không bao giờ dạy đệ đâu."
"Không thành vấn đề."
Trần Mục bắt đầu nghiêm túc học tập.
Hắn rất nhanh đã nắm giữ được Nguyệt Thần Khúc, Trần Mục đàn tấu có khuôn mẫu nhưng mà không có tình cảm như Khương Phục Tiên, tương đối khô khan cứng ngắc.
Khương Phục Tiên kiên nhẫn chỉ dạy, Trần Mục tiến bộ rất nhanh, hai người thậm chí còn đồng thời đánh đàn, vị trí có chút chen chúc, bọn họ ôm lấy thắt lưng đối phương, Nguyệt Thần Khúc quanh quẩn trong đình viện.
Trần Mục nhìn về phía Khương Phục Tiên, bốn mắt nhìn nhau, bọn họ thậm chí không cần nhìn vào đàn, tiếng đàn lượn lờ, trên mặt hai người đều lộ ra nụ cười.
Luyện cầm xong.
Đã là chạng vạng.
Hai người vào bếp nấu ăn.
Khương Phục Tiên nấu ăn, Trần Mục làm trợ thủ, nam nữ phối hợp hiệu suất rất cao, chuẩn bị xong món tráng miệng sau bữa ăn, còn dư lại rất nhiều hoa quả.
Trần Mục đi theo Khương Phục Tiên học cách nấu ăn.
Khương Phục Tiên đem trái cây còn lại và linh dược đi ngâm rượu, tăng thêm hương vị trái cây của dược tửu.
Bầu trời đầy sao rực rỡ.
Trong đình viện đầy sao, Trần Mục vẫn thắp nến, như vậy mới có bầu không khí hẹn hò.
Trên bàn đá bày đầy đủ các loại mỹ thực, Khương Phục Tiên bình thường không ăn gì, đầy bàn thức ăn đều do cô và vị hôn phu cùng nhau làm, mỗi món ăn đều đã từng thưởng thức, đó là hương vị hạnh phúc.
Khương Phục Tiên thích nhất là xem Trần Mục ăn cơm.
Trần Mục ngẩng đầu, thấy đôi mắt vui mừng của vị hôn thê, hắn nâng chén rượu lên: "Sư tỷ."
Khương Phục Tiên nâng ly rượu lên.
Hai người đụng chén, uống một hơi cạn sạch.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
"Sư tỷ, trước kia tỷ nói muốn đi tinh không xem một chút? Khi nào tỷ sẽ bắt đầu?"
"Ta mượn được Tiên Chu, cho nên có thể."
Khương Phục Tiên và Trần Mục uống rượu, ăn thức ăn, tán gẫu, có cảm giác đang sống.
"Sư tỷ, tỷ có thể nói cho đệ biết, vì sao muốn đến tinh không không? Đệ nghe sư phụ nói, tinh không rất nguy hiểm, rất nhiều cường giả đã biến mất ở tinh không."
"Trực giác, chỉ dẫn từ giấc mơ."
"Tiểu sư đệ, đệ sợ chết sao?"
"Đệ không sợ chết, nhưng sợ mất đi sư tỷ."
Trong mắt Trần Mục chỉ có vị hôn thê, Khương Phục Tiên có một lát trầm mặc, sau đó nâng chén rượu lên: "Sư tỷ sẽ vì đệ mà cố gắng sống sót."
Trần Mục nâng chén rượu lên: "Đệ cũng vậy."
Hai người chạm chén, bọn họ uống rượu nói chuyện phiếm đến khuya, Trần Mục ăn xong món tráng miệng cuối cùng, Khương Phục Tiên đứng dậy, dịu dàng nói: "Tỷ không rửa chén."
"Sư tỷ, đệ tắm trước, tỷ cứ về phòng nghỉ ngơi trước." Trần Mục không muốn vị hôn thê làm quá nhiều.
Khương Phục Tiên trở lại phòng, Trần Mục trước tiên quét dọn đình viện, sau đó vào phòng bếp rửa sạch chén, những công việc này rất thoải mái, rất nhanh toàn bộ đã giải quyết xong.
Khi trở lại viện.
Trần Mục trợn tròn hai mắt.
Hắn nghĩ mình đã uống quá nhiều.
Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Trần Mục như thế, Khương Phục Tiên che miệng cười khẽ: "Sư tỷ cũng chỉ là thay quần áo, có gì mà phải kinh ngạc?"
"Đẹp quá!"
Trần Mục khó có thể dùng lời lẽ để hình dung.
Khương Phục Tiên thay váy múa tuyệt mỹ, vải vóc bóng loáng, dưới vầng trăng còn mang theo ánh trăng.
Váy múa trắng như tuyết, mang theo viền vàng, giống như sườn xám, tương đối bó sát, dán sát vào thân thể, đúng lúc phác họa đường cong mê người của Khương Phục Tiên, đầu tóc bạc dùng trâm bạc vấn lên, tăng thêm vài phần ý vị thành thục, hô hấp của Trần Mục cũng hỗn loạn.
Khương Phục Tiên còn trang điểm đơn giản, thời gian gấp gáp, nàng ta tô thêm hai bóng mắt màu đỏ, mím chút giấy đỏ, đôi môi đỏ tươi, Trần Mục hoàn toàn bị vị hôn thê mê hoặc.
"Ngẩn người cái gì!
"Còn muốn xem sư tỷ khiêu vũ không?"
Khương Phục Tiên đánh thức Trần Mục, hắn phục hồi tinh thần lại, bừng tỉnh đại ngộ: "Đệ hiểu rồi, sư tỷ để cho đệ học cầm chính là vì chuẩn bị cho bây giờ."
"Đúng vậy."
Khương Phục Tiên theo tiếng đàn nhẹ nhàng nhảy múa, có bông tuyết trong suốt rơi xuống, nhẹ nhàng như kinh hồng, tựa như du long, như mây nhẹ che trăng, như gió trở về tuyết.
"Nguyệt Thần Khúc" kết thúc, Trần Mục cứ như còn đang ở trong mộng, trên mặt Khương Phục Tiên mang theo nụ cười vui vẻ, đuôi lông mày khẽ nhíu: "Có thích không?"
"Thích."
Trần Mục liên tục gật đầu, vị hôn thê chỉ vì hắn mà ca hát, nhảy múa, đánh đàn, thế gian này không có ai có khả năng thích hợp làm lão bà hơn so với Khương Phục Tiên cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]