Trần Mục ngồi bên cạnh vị hôn thê, yên lặng lắng nghe, tiếng đàn và tiếng hát dễ nghe khiến Trần Mục quên đi tất cả phiền não, mặc dù hắn vốn dĩ không có phiền não gì, dù sao cũng là đặc biệt hưởng thụ.
Một khúc kết thúc, vẻ mặt của Khương Phục Tiên mang theo nụ cười khuynh thành, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Tiểu sư đệ, khúc nhạc vừa rồi là "Nguyệt Thần Khúc", thời xưa là dùng để tế bái Nguyệt Thần, bây giờ là dùng để biểu đạt ý tứ ái mộ."
"Sư tỷ, đệ biết tỷ thích đệ."
"Đừng có chen mồm, đây là do thói quen của sư tỷ, nghe sư tỷ nói xong đã, khúc nhạc này rất hay, có rất nhiều trường hợp có thể dùng, cho nên sư tỷ muốn đến học."
Trần Mục không chút do dự gật đầu: "Tài lẻ nhiều không đè chết người, sư tỷ, tỷ dạy đệ đi."
"Lại đây xem tỷ biểu diễn." Khương Phục Tiên ngưng mỡ như ngọc hai tay đặt trên trường cầm, ngón tay nhỏ nhắn gảy dây đàn, Trần Mục nhìn rất nghiêm túc.
"Có thể không?"
"Không thể."
"Bảo đệ học đàn, đệ chỉ nhìn chằm chằm vào tay tỷ."
"Sư tỷ, bởi vì tay của tỷ rất đẹp."
Khương Phục Tiên gõ nhẹ vào đầu Trần Mục, nghiêm túc nói: "Nhìn kỹ vào, học tập nghiêm túc vào, lại lười biếng nữa sau này sư tỷ sẽ không bao giờ dạy đệ đâu."
"Không thành vấn đề."
Trần Mục bắt đầu nghiêm túc học tập.
Hắn rất nhanh đã nắm giữ được Nguyệt Thần Khúc, Trần Mục đàn tấu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-lam-hon-phu-cua-kiem-thanh/3708625/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.