Lúc mấy nghìn sức mạnh kiếm đánh về phía Trần Mục, ba ngàn Kim Long gào thét lao ra, hai cỗ lực lượng va chạm với nhau ở trên không, tần sóng sức mạnh đáng sợ bao phủ xung quanh.
Không gian y liên khuếch tán, tám trăm dặm bên ngoài Hắc Thạch thành đều đang rung lắc kịch liệt, giống như động đất, còn có bão cát đánh tới, Trần Nghiêm vội vàng bảo đám người Đường Uyển vào nhà, vẻ mặt của mọi người đều vô cùng khẩn trương.
"Dao Dao, mau đi vào phòng."
"Không muốn, ta muốn nhìn ca ca."
Trong mắt vàng của Trần Dao có hai bóng người.
Thần sắc của Trần Nghiêm và Trần Hạo ngưng trọng, bọn họ tranh thủ thời gian hỏi: "Dao Dao, xảy ra chuyện gì thế?"
Trần Dao cau mày, phẫn nộ nói: "Trời nứt rồi, có kẻ xấu xuất hiện, ca ca đang đánh hắn ta."
Trần Hạo khiếp sợ nói: "Tiên Môn mở ra, chẳng lẽ là tam đệ đang chiến đấu với Kiếm Tiên?"
Tần sóng khủng bố như thế này ngay cả Hắc Thạch thành cũng có thể cảm nhận được dư âm cuộc chiến, chắc chắn không phải là chiến đấu giữa phàm nhân.
Trần Hạo giẫm lên linh kiếm: "Nhị thúc, ta qua đó xem thử, các ngươi vẫn là ở lại trong nhà đi."
Trần Nghiêm nghe nói Trần Mục đang đọ sức cùng Kiếm Tiên, ông ta cũng muốn qua đó xem chiến, nhưng mà Đường Uyển còn cần ông ta chăm sóc: "Mục Nhi, cha tin tưởng ngươi có thể làm được."
"Dao Dao, mau nói cho cha nghe tình hình chiến đấu!"
"Ca ca và kẻ xấu kia vừa sử dụng kiếm kỹ, uy lực tương đương, ca ca đang vung kiếm lao về phía kẻ xấu."
...
Sau khi hai cỗ sức mạnh ngang tàng va chạm, Trần Mục thừa cơ đến gần Ngụy Bác Xuyên, chủ động tiến công, sức mạnh của hắn vô cùng bá đạo, ngay cả Kiếm Tiên cũng bị ép chỉ có thể phòng thủ.
Trần Mục áp chế Kiếm Tiên, Liễu Mi Nhi và Triệu Phi Yến trợn mắt hốc mồm, tiểu sư thúc thế mà mạnh như vậy.
Vẻ mặt Ngụy Bác Xuyên dần trở nên ngưng trọng, bất luận là tốc độ hay là sức mạnh, Trần Mục đều mạnh hơn hắn ta: "Ha ha, tiên chủng của ngươi có thể có bao nhiêu tiên lực? Khi tiên lực của ngươi khô kiệt, lấy cái gì đấu với ta?"
Sức mạnh tiên chủng trong cơ thể Trần Mục tiêu hao rất nhanh, vừa rồi hắn muốn biết rốt cuộc Kiếm Tiên mạnh cỡ nào, đang thử thăm dò, cũng không có sử dụng sát chiêu.
Ngụy Bác Xuyên yếu hơn Kiếm Tiên mà Trần Mục và Khương Phục Tiên gặp phải tại Thanh Đồng thành rất nhiều, cho dù là cơ thể hay là cường độ tiên lực, chắc hẳn chỉ là Kiếm Tiên bình thường.
Trần Mục lại xông về phía Ngụy Bác Xuyên lần nữa, lúc cả hai va chạm, Hỗn Độn Kiếm Vực xuất hiện, nháy mắt bụi sương bao phủ phạm vi ngàn dặm, quy tắc chung quanh bị áp chế.
Trần Mục phát động kiếm vực trước.
Theo việc thực lực tăng cường, kiếm vực cũng đang tăng cường, không chỉ có phạm vi rộng hơn, thời gian duy trì cũng trở nên dài hơn.
"Ha ha."
Tiên kiếm của Ngụy Bác Xuyên phóng ra thanh quang.
Mặc dù không thể chiếu sáng toàn bộ Hỗn Độn Kiếm Vực, nhưng kiếm của hắn ta chiếu sáng phạm vi mấy chục trượng, chỉ cần Trần Mục tới gần liền có thể phát giác, không sử dụng quy tắc không gian, hắn cũng có tiên lực mạnh mẽ cùng phản ứng nhạy bén.
Hắn ta không dám dừng lại ở bên trong Hỗn Độn Kiếm Vực, trực tiếp bay vọt lên trời, muốn xông ra khỏi kiếm vực, nhưng Trần Mục mang theo Hỗn Độn Kiếm Vực đuổi theo Ngụy Bác Xuyên.
Ngụy Bác Xuyên dừng lại trong sương bụi càng lâu, trở nên càng sốt ruột, hắn ta chỉ có thể phóng kiếm quang khắp bốn phía chung quanh.
Kiếm quang của Kiếm Tiên có lực phá hoại kinh người, tất cả mặt đất cùng sơn mạch xung quanh đều bị phá hư, Ngụy Bác Xuyên tiến hành tấn công tương tự như thế, mặt đất xuất hiện khe rãnh rộng lớn, sơn mạch mấy mươi dặm đều bị một kiếm san bằng.
Đột nhiên có đạo kiếm quang thanh sắc hướng về phía Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi, kiếm quang xé rách không gian, trong chớp mắt đã đến gần các nàng, hai nữ tử ngay cả cơ hội trốn cũng không có.
Liễu Mi Nhi nghĩ nếu như có thể sống sót, về sau tuyệt đối sẽ không tham gia loại náo nhiệt nguy hiểm này.
Có đạo thân ảnh kim sắc rơi xuống trước mặt các nàng trước, Trần Mục sử dụng di chuyển không gian đến cứu các nàng, đồng thời Hỗn Độn Kiếm Vực nhắm vào Ngụy Bác Xuyên biến mất không thấy đâu nữa.
Ngụy Bác Xuyên nhìn Trần Mục rời đi, hắn ta cười lớn ha ha: "Quả nhiên là chiêu thức phô trương thanh thế."
Nhưng mà nụ cười của hắn ta dần dần cứng ngắc.
Nơi xa Trần Mục dùng tay trái tiếp được kiếm quang hắn ta phóng ra, đồng thời dễ dàng bóp nát.
Tay trái của Trần Mục hiện lên phượng vảy, thần lực phun trào, Liễu Mi Nhi và Triệu Phi Yến bị gió lớn mạnh mẽ đẩy lui hơn mười trượng, hai người bọn họ trừng lớn đôi mắt, hít thở khó khăn, tay không tiếp được kiếm quang do Kiếm Tiên phóng ra, đây còn là người sao?
Tại thời khắc bọn họ vẫn còn đang kinh ngạc, tay phải Trần Mục vung kiếm về phía Ngụy Bác Xuyên, mũi kiếm của Thanh Vân kiếm mang theo điểm sáng kim sắc, động tác kia Triệu Phi Yến cực kỳ quen thuộc, nàng ta nhìn thấy kim quang lóe lên, sau đó giữa đất trời trở nên yên tĩnh.
Trên bầu trời, Ngụy Bác Xuyên nhìn thấy điểm sáng kim sắc, hắn ta phát giác được nguy hiểm, nhưng cơ thể còn chưa di chuyển điểm kim quang kia đã xuyên qua mi tâm của hắn ta.
Ánh mắt Ngụy Bác Xuyên dần dần tan rã.
Trời đất lặng im.
Bọn người Xích Tuân mặt như tro tàn, bọn họ mở ra Tiên Môn đã tiêu hao lượng sức mạnh cực lớn, bây giờ cho dù có trốn thì cũng đã trễ, ánh mắt của bọn họ dần tuyệt vọng.
"Kiếm Thiểm?"
Triệu Phi Yến líu ríu nói.
Động tác kia giống như Kiếm Thiểm nàng ta dạy Trần Mục rất nhiều năm trước, vốn là lừa hắn, không nghĩ tới Trần Mục lại luyện được kiếm kỹ khủng bố như thế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]