"Địa vị của Thái Thanh Tiên Cung ở Tiên giới rất cao, gia nhập Thái Thanh Tiên Cung cho dù ngươi và La Phù Động Thiên có ân oán như thế nào cũng không sợ."
"Thái Thanh Tiên Cung tuy mạnh nhưng Lăng Vân tông trêu chọc không chỉ La Phù Động Thiên." Trần Mục muốn lấy thêm tình báo từ miệng Thẩm Thi Âm.
Thẩm Thi Âm nhìn ra lo lắng của Trần Mục, càng muốn mượn sức hắn: "Ta nghe nói Thanh Hư Động Thiên có Kiếm Tiên bỏ mạng ở thế gian, hẳn là Thanh Hư Động Thiên muốn đối phó Lăng Vân tông đi, bọn họ nhằm vào Khương Phục Tiên, không phải ngươi, ngươi không làm cái gì, chẳng qua là thiên phú dị bẩm, rời khỏi Lăng Vân tông gia nhập Thái Thanh Tiên Cung, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi bình an."
Trần Mục chỉ có thể cười khổ, hắn quả thật cái gì cũng không làm, đối mặt với Kiếm Tiên thì bất lực, muốn giết Long Ngạo Trần thì lại bị vị hôn thê đoạt trước.
"Tiên giới có thế lực nào muốn nhằm vào sư tỷ ta?"
"Tất cả."
Trần Mục nghe đến đó, người đều tê dại.
Thẩm Thi Âm trầm giọng nói: "Thanh Hư Động Thiên có cường giả nhìn thấy năng lượng nàng ta phóng thích, sau đó sau khi đại năng của Tiên giới điều tra so sánh với Ma Thần trong truyền thuyết, các thế lực lớn đồng ý đem nàng ta giam giữ ở Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực."
"Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực?"
"Nơi giam cầm Ma Thần và cấm kỵ, sinh linh bị phong ấn ở nơi đó bất tử bất diệt, kiếp nạn vĩnh viễn khó thoát được, là thủ đoạn phong ấn phổ biến nhất."
Trần Mục nắm chặt tay: "Đó là sư tỷ của ta, cho dù nàng ta có là Ma Thần, ta cũng phải bảo vệ nàng ta."
"Trần huynh, ngươi không biết Ma Thần, bọn họ là tà ác, muốn hủy diệt thế giới, khi thần lực của nàng ta khôi phục đỉnh phong, sẽ lộ ra bộ mặt thật."
"Đa tạ đã nhắc nhở, nếu sư tỷ của ta là Ma Thần, nàng ta cũng là Ma Thần thiện lương."
"Vậy ngươi nhất định phải đối địch với tất cả thế lực của Tiên giới." Thẩm Thi Âm cảnh cáo.
"Vậy thì sao."
Trần Mục lạnh nhạt xoay người rời đi.
Thẩm Thi Âm cau mày, lúc này nàng ta mới phản ứng lại chuyện Trần Mục nói đến.
Trời lặn trăng lên.
Bữa tiệc đã bắt đầu.
Hỏa Mị nhìn thấy Trần Mục, nũng nịu nói: "Tiểu sư thúc, chỗ ngồi của ngươi là ở chỗ cao nhất."
"Đa tạ."
Trần Mục bay lên trời.
Tiểu bối thiên kiêu đều ở viên đài trên tán cây gần đó, cường giả các tông ngồi ở rìa đạo đài của mình, Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường ngồi ở đạo đài cao nhất, thân phận các nàng là cao quý nhất.
Trên bàn dài trước người hai người bày đầy rượu ngon và các loại sơn hào hải vị, những thứ này đều là Phượng các cố ý chuẩn bị, đều không phải phàm phẩm.
Trần Mục không nhìn Khương Phục Tiên, hắn ngồi xuống bên cạnh Tần Nghê Thường, cười nói: "Sư tỷ."
"Ừm." Tần Nghê Thường cảm giác có chút kỳ quái, Trần Mục và Khương Phục Tiên có hôn ước, hắn vậy mà lại không để ý tới vị hôn thê.
Tần Nghê Thường ngồi ở giữa hai người, còn tưởng rằng bọn họ sợ hiểu lầm, cho nên lấy nàng ta làm lá chắn.
Đôi mắt Khương Phục mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Sư muội, bình thường tiểu bối đều sợ ngươi, nhân lúc bấy giờ đi tiếp xúc với tiểu bối nhiều hơn cho bọn họ hảo cảm."
"Sư tỷ, ta… ta đi đây..."
Tần Nghê Thường đen mặt, nàng ta bị ép đứng dậy, sau đó đi tới đạo đài của thiên kiêu Lăng Vân tông, các tiểu bối nhao nhao đứng dậy cung nghênh.
"Cứ ngồi đi, các ngươi tùy tiện uống, tùy tiện tán gẫu, không cần quan tâm đến ta, ta chỉ là đến xem."
“...”
Các tiểu bối chỉ có thể lúng túng cười cười.
Vốn dĩ mọi người tán gẫu rất vui vẻ, nhưng sau khi Tần Nghê Thường tới, bọn họ nói chuyện lập tức trở nên cẩn thận, bởi vì sắc mặt của Tần Nghê Thường rất khó coi, giống như ăn Hoàng Liên vậy.
Đạo đài cao nhất.
Chỉ còn lại Trần Mục và Khương Phục Tiên.
Không ai trong số họ mở miệng trước.
Khương Phục Tiên cảm giác Trần Mục hình như đang tức giận, dù sao nàng ta cũng là tự chủ trương giúp hắn giết chết Long Ngạo Trần.
Trầm mặc một lát, Khương Phục Tiên chủ động dịch chuyển về phía vị hôn phu, còn dùng bả vai đụng vào hắn.
Trần Mục thuận thế dịch ra ngoài, đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên khẽ ngưng tụ, lạnh lùng nói: "Quay lại."
Hắn cảm thấy lạnh.
Trần Mục tuân theo bản năng ngồi trở về.
"Tiểu sư đệ, sao đệ không nói lời nào?"
"Sư tỷ, đệ cảm thấy mình rất vô dụng, không có mặt mũi nói chuyện với tỷ."
Khương Phục Tiên nghe vậy thì khuôn mặt trở nên ôn nhu, nàng ta dựa vào bả vai Trần Mục, dịu dàng nói: "Tiểu sư đệ, đệ rất lợi hại, chỉ là còn cần thời gian, sư tỷ tin tưởng sẽ không lâu."
Trần Mục không nói gì.
Hắn cảm thấy rất nhiều áp lực.
"Ôm tỷ."
"Sư tỷ, đây là yến hội."
"Yên tâm, trong ngân huy của sư tỷ, bọn họ không nhìn thấy được, không nghe được, không cảm giác được."
Trần Mục mới chú ý tới ngân huy xung quanh, hắn đưa tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Khương Phục Tiên, cảm giác căng thẳng hơn bình thường.
"Sư tỷ, tỷ là Ma Thần sao?"
Vào đêm.
Sao sáng rực rỡ.
Có đom đóm đang bay.
Chung quanh treo đèn lồng đỏ.
Phù Tang Đài sáng như ban ngày, trên đài lớn ở giữa Phượng các còn chuẩn bị biểu diễn góp vui, Mộc Lưu Huỳnh lên đài hiến nghệ, một thân hồng trang, đầu đầy trâm cài vàng, tóc dài cuộn lại giống như Phượng Hoàng cao ngạo, dáng múa uyển chuyển thu hút vô số ánh mắt.
"Mộc tiên tử thật xinh đẹp."
"Không hổ là tiên tử xếp hạng thứ hai."
"Có thể được nhìn thấy dáng múa tuyệt thế như này, chuyến đi này không uổng." Tô Tiểu Dương nhìn không chớp mắt.
Khương Phục Tiên nghe được câu hỏi của Trần Mục, hơi lắc đầu nói khẽ: "Sư tỷ cũng không rõ lắm, ta không muốn bị huyết mạch của chính mình ảnh hưởng, từng chặt đứt rất nhiều mạch máu lưu giữ ký ức bên trong."
"Có phải không quan trọng hay không."
Sau đó Trần Mục hôn lên trán vị hôn thê.
"Sư tỷ, đệ tin tưởng tỷ không phải Ma Thần, cho dù có phải đệ cũng sẽ ngăn cản tỷ, bảo vệ tỷ." Trần Mục nhìn lên tinh không, ánh mắt kiên định, cho dù phải đối mặt với tất cả thế lực của Tiên giới, hắn cũng không sợ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]