Chương trước
Chương sau
 Trần Dĩnh chớp chớp mắt: "Nhưng mà ca ca chỉ từng nhắc tới Phục Tiên tỷ tỷ, không có nhắc tới ngươi nha?" 

 "..." 

 "Ha ha ha." 

 Liễu Mi Nhi bật cười. 

 Mặt mũi Triệu Phi Yến tràn đầy xấu hổ. 

 "Triệu tiên tử." 

 Thái độ của Trần Hạo cung kính. 

 Năm đó Triệu Phi Yến ở Trần gia một đoạn thời gian còn từng cứu phụ thân cùng gia gia của Trần Hạo, hắn ta ghi nhớ trong lòng, vẫn luôn không có cơ hội báo đáp. 

 Triệu Phi Yến cười gật đầu, Trần Hạo không thông minh nhưng rất nỗ lực, trong số tiểu bối nàng ta từng gặp, thì xem như là người chăm chỉ nhất. 

 "Dĩnh Dĩnh, Dao Dao, vị Triệu tiên tử này từng giúp Trần gia chúng ta, mau gọi tiên tử tỷ tỷ." 

 Nghe được lời của nhị ca, Trần Dĩnh ngoan ngoãn kêu: "Tiên tử tỷ tỷ." 

 Ấn tượng của nàng ta với Triệu Phi Yến rất nhanh biến thành tốt đẹp. 

 Trần Dao luyện kiếm ở cách đó không xa, nghe được lời của Trần Hạo, nhỏ giọng nói: "Tiên tử tỷ tỷ." 

 "Ừm, thật ngoan." Triệu Phi Yến nhướng mày, trong mắt mang theo kiêu ngạo, Liễu Mi Nhi ngồi xổm xuống, nàng ta muốn véo khuôn mặt nhỏ của Trần Dĩnh nhưng lại bị người kia tránh thoát. 

 "Đừng chạy mà, tỷ tỷ thích nhất là trẻ con, tỷ tỷ cho ngươi xem đồ hay." Liễu Mi Nhi đuổi theo Trần Dĩnh chạy tới chạy lui ở trong sân. 

 Hai người bọn họ giống như trẻ con ẩu đả. 

 Tiêu Vân nhắc nhở: "Sư muội, đừng đùa nữa, đợi lát nữa sư tôn trông thấy khẳng định sẽ trừng phạt muội." 

 Nghe vậy, Liễu Mi Nhi không tiếp tục đuổi nữa, vẫn là sợ sư tôn thời mãn kinh, Trần Dĩnh trốn ở sau lưng Bạch Thanh Hoan thò cái đầu nhỏ đáng yêu ra. 

 "Các ngươi mấy tuổi rồi?" Triệu Phi Yến cười hỏi. 

 "Ta mười lăm tuổi, muội muội ta năm tuổi." Trần Dĩnh ngồi trên đùi Bạch Thanh Hoan nói. 

 Trong mắt Triệu Phi Yến có phần kinh ngạc, còn tưởng rằng nàng ta là Kiếm Vương năm sáu tuổi, Kiếm Vương mười lăm tuổi cũng không coi là không hợp thói thường, dù sao thì ở Huyền Châu vẫn có rất nhiều thiên kiêu có thể đạt tới được. 

 Thiên kiêu Lăng Vân tông rất kinh ngạc, Tiêu Vân ho khan hai tiếng mọi người liền ngầm hiểu, sau đó bọn họ đặt lực chú ý ở trên người Trần Dao, bởi vì đôi mắt vàng của nàng ta quá đặc biệt, kiệm lời ít nói, có loại khí thế bá đạo Vương giả trời sinh. 

 Nàng ta năm tuổi đã sắp trở thành Kiếm Vương, thực lực này đặt ở thời kỳ viễn cổ đều là sự tồn tại hiếm có khó tìm, tiểu bối của Trần gia ai ai cũng nghịch thiên! 

 Trần Dao đang luyện kiếm. 

 Nàng ta không thích để ý tới người lạ. 

 Liễu Mi Nhi chú ý tới kiếm nàng ta dùng: "Ơ, đó là Yên Lam, sư tôn thật không công bằng." 

 Trần Dĩnh nghe vậy, cười xinh đẹp nói: "Ngươi xem, thanh kiếm này gọi là Hi Hà, Nghê Thường tỷ tỷ tặng đó." 

 Liễu Mi Nhi có cảm giác bị đâm vào tim, lúc trước còn muốn tìm sư tôn đòi Hi Hà cùng Yên Lam, muốn dùng tình lữ kiếm với sư huynh, không nghĩ tới cuối cùng sư tôn lại đưa cho hai tỷ muội các nàng làm song tử kiếm. 

 Triệu Phi Yến không nhịn được che miệng cười khẽ, nàng ta còn chưa có cười xong, Trần Dĩnh đã từ trên người Bạch Thanh Hoan nhảy xuống, sau đó đi loanh quanh, váy theo đó mà lắc lư: "Đây là váy Phục Tiên tỷ tỷ tặng." 

 Triệu Phi Yến sững sờ tại chỗ, váy sư tôn tặng? Sư tôn còn chưa từng tặng váy áo cho ta, trái tim nhỏ của nàng ta đột nhiên bị đánh mạnh. 

 Nhìn thấy ánh mắt ghen tị của Triệu Phi Yến, Liễu Mi Nhi không nhịn được cười ra tiếng, cười xong, hai nữ tử đồng thời thở dài, hoá ra đồ đệ còn không có thân thiết bằng muội muội của tiểu sư đệ các nàng, hai nữ tử có phần bị đả kích. 

 Mọi người đột nhiên nhìn về phía bên ngoài đình viện. 

 Thẩm Thi Âm tóc trắng mắt đỏ bước vào đình viện, theo phía sau nàng ta là bà lão tuổi già sắc suy, lúc hai người tiến vào viện tử, Bạch Thanh Hoan đứng dậy. 

 "Ta là Thẩm Thi Âm, đến từ Tiên giới, hai đứa trẻ này rất không tồi, nếu có tài nguyên của Tiên giới, các ngươi có thể trở nên càng mạnh hơn." 

 Thẩm Thi Âm đi thẳng vào vấn đề. 

 Bạch Thanh Hoan nhàn nhạt nói: "Đừng nghĩ nữa." 

 Trần Mục còn không cho các nàng vào tông môn, chắc chắn sẽ không để cho các nàng rời đi. 

 Thẩm Thi Âm vừa cười vừa nói: "Ta có thể cho các ngươi hai tư cách thăng tiên." 

 Thiên kiêu xung quanh khó hiểu, Bạch Thanh Hoan xem thường nói: "Ta nói, không cần." 

 "Ta đến từ Thái Thanh Tiên Cung, tiên môn cao nhất trên Tiên giới, ta có thể cho các ngươi tư cách thăng tiên, mang các ngươi tới Tiên giới." Thẩm Thi Âm nhìn hai tỷ muội Trần Dĩnh và Trần Dao, bọn họ vô cùng xinh đẹp. 

 Trần Dĩnh tiếp tục luyện kiếm, cũng không thèm để ý tới nàng ta, Trần Dĩnh trốn ở sau lưng Bạch Thanh Hoan, Trần Hạo cau mày, nếu ai dám cưỡng ép mang muội muội của hắn ta đi, thì hắn sẽ liều mạng với bọn họ. 

 "Không có hứng thú, ngươi muốn ta nói mấy lần?" 

 Trần Dĩnh chống nạnh, đôi mắt rất lớn rất sáng, nàng ta ngạo kiều nói: "Ta mới không thèm đi cùng ngươi." 

 Trần Dao thậm chí vẫn đang luyện kiếm, không thèm để ý các nàng, bà lão kia nhìn Trần Dao, đôi mắt đục ngầu nhìn nàng ta chằm chằm, cố ý tạo nên uy áp. 

 Trần Dao phát giác ra, không luyện kiếm nữa, mắt liếc thấy bà lão kia, trong đôi mắt vàng mang theo bá khí bễ nghễ chúng sinh, bà lão bên cạnh Thẩm Thi Âm đột nhiên lùi lại nửa bước, bà ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, há miệng thở dốc, trong nháy mắt vừa mới rồi kia trái tim bà ta đột nhiên ngừng đập, khó mà hô hấp, phảng phất như bị đại năng bóp cổ, thần hồn đều đang run sợ, giống như đứng tại Quỷ Môn quan, cảm giác kia trước nay chưa từng có. 

 Trong mắt Thẩm Thi Âm mang theo dị sắc, chỉ là ánh mắt liền có thể khiến cho cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong sợ hãi: "Huyết mạch áp chế, uy áp thật mạnh."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.