Chương trước
Chương sau
 Liễu Mi Nhi và Tiêu Vân cùng trở về. 

 Ngọn núi của bọn họ rất gần, Liễu Mi Nhi uống rượu, khuôn mặt ửng hồng, nũng nịu nói: "Sư huynh, huynh nói sư phụ và tiểu sư thúc không xứng đôi sao?" 

 "Cái này... Dung mạo và thực lực của sư phụ ở Hoang Châu đều chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa còn là sư tỷ của tiểu sư thúc, nhưng mà ta cảm giác bọn họ không có khả năng." Tiêu Vân có chút uyển chuyển, dù sao Trần Mục quá ưu tú, trong mắt hắn ta trên đời này người có thể xứng đôi với tiểu sư thúc chỉ có tông chủ kinh diễm thôi. 

 Liễu Mi Nhi ngẩng đầu kiêu ngạo nói: "Nếu tiểu sư thúc và sư phụ trở thành đạo lữ, cái đó gọi là thân càng thêm thân, sau này ta sẽ có hai cái đùi để ôm." 

 "..." 

 Tiêu Vân cảm thấy ý nghĩ này thật hão huyền. 

 "Suy nghĩ quá nhiều rồi, tiểu sư thúc nói hắn một lòng luyện kiếm, hắn hẳn là không có dục vọng thế tục." 

 Liễu Mi Nhi cười ôm bụng, nam nhân nào lại không thích nữ nhân, trừ phi là thái giám, nàng ta có một ý nghĩ to gan: "Sư huynh, ta muốn nghĩ cách tác hợp tiểu sư thúc và sư phụ..." 

 Bụp! 

 Đột nhiên một viên đá đập vào trán Liễu Mi Nhi, nàng ta đau đến mức chảy nước mắt ra ngoài, dùng hai tay che đầu, dừng lại giữa không trung kêu rên. 

 "Sư muội, ngươi làm sao vậy?" 

 Tiêu Vân dừng lại nhìn Liễu Mi Nhi. 

 Liễu Mi Nhi buông hai tay ra, Tiêu Vân nhìn cục u to tướng nhô lên trên đầu nàng ta, không nhịn được cười thành tiếng: "Chắc là tảng đá rơi xuống trong núi, ngay cả cái này cũng trốn không thoát, có lẽ ngươi uống nhiều lắm rồi, để sư huynh đưa ngươi trở về." 

 “Hu hu hu..." 

 Đầu của Liễu Mi Nhi đau muốn nứt ra, nàng ta sống nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên bị đá rơi trúng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất nói: "Sư huynh, phải hôn một chút mới có thể tốt hơn." 

 Tiêu Vân trầm giọng nói: "Không sao cả, không tốt cũng rất đẹp, tài hoa xuất chúng đầy khí phách." 

 "Tiêu Vân, huynh chỉ biết chê cười ta." Liễu Mi Nhi bĩu môi, nước mắt lưng tròng. 

 "Sư muội, đừng tức giận, vừa rồi sư huynh chọc chơi ngươi một chút, bây giờ ta đưa ngươi trở về, bôi thuốc cho ngươi." Tiêu Vân và Liễu Mi Nhi trở về. 

 Ngạo Kiếm phong. 

 Trần Mục và Tần Nghê Thường uống rượu nói chuyện phiếm. 

 “Sư tỷ, Phượng Vẫn Tháp là ở nơi nào?" Trần Mục nhân cơ hội thu thập tình báo. 

 Tần Nghê Thường cười trả lời: "Phượng các cũng giống với Lăng Vân các của Lăng Vân tông, chỉ có Phượng các tông chủ và Thánh Nữ mới có thể tiến vào." 

 Trần Mục khẽ nhíu mày, nơi đánh dấu càng ngày càng khó khăn, trước tiên đi hỏi một chút, thật sự không được thì xem có thể dùng quy tắc không gian gian lận hay không. 

 Hắn nhiều nhất chỉ là đi vào xem một chút, sẽ không động linh tinh. 

 "Nhắc tới Phượng các, sư tỷ nhớ đến một chuyện rất quan trọng, gần đây cao tầng các tông mất rất nhiều thời gian mới thương lượng ra minh ước của hai châu, tháng sau sẽ lập ước ở Phượng các." 

 "Sư tỷ, tỷ sẽ đi lập ước?" 

 "Tông chủ các tông." 

 Nghe vậy, trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười, đến lúc đó đúng lúc có thể đi theo vị hôn thê. 

 Tần Nghê Thường nhìn Trần Mục cười ngây ngô, còn tưởng rằng hắn si mê mỹ mạo của mình, tiếp tục nói: "Tiểu sư đệ, đúng lúc tháng sau Khương Phục Tiên phải đi ký kết minh ước, Lăng Vân tông cũng không có chuyện gì, đến lúc đó đi cùng sư tỷ đến hồ Nguyệt Nha một chút." 

 "Cái này..." 

 Trần Mục không rút ra được. 

 "Sư tỷ, tỷ có phải có ý gì với đệ không? Trần Mục nhìn chằm chằm vào Tần Nghê Thường, lần uống rượu trước đến lần uống rượu này, cảm giác nàng ta có chút không thích hợp. 

 Tần Nghê Thường lạnh mặt, nghiêm túc nói: "Sư tỷ làm sao có thể có ý gì với ngươi, chỉ là nhàm chán, muốn cùng tiểu sư đệ đi ra ngoài giải sầu." 

 Trần Mục thở phào nhẹ nhõm, nếu Tần Nghê Thường thật sự thích hắn, hắn nhất định sẽ từ chối ngay bây giờ, sau này cũng chỉ có thể trốn tránh Tần sư tỷ. 

 "Sư tỷ đối xử với ngươi như đệ đệ ruột thịt, người nhà của ngươi cũng là người nhà của ta, không cần suy nghĩ quá nhiều, có đi hay không là tùy ngươi, sư tỷ không ép ngươi." 

 Nghe Tần Nghê Thường trả lời, Trần Mục cười gật đầu: "Sư tỷ, đệ đương nhiên đồng ý, kế hoạch cũng chẳng thể theo kịp sự thay đổi, đến lúc đó nói sau." 

 Đôi mắt của Tần Nghê Thường mang theo ánh sáng tinh ranh "Đến lúc đó ngươi không thể để ta leo cây." 

 "Đó là đương nhiên." 

 Trần Mục đồng ý với Tần Nghê Thường. 

 Tần Nghê Thường đối với hắn rất tốt, đối với người nhà của hắn cũng tốt, không thể làm phận lòng sư tỷ. 

 "Tiểu sư đệ, đệ là sư thúc, ở trước mặt tiểu bối phải thiết lập uy tín, cho dù Triệu Phi Yến bây giờ có là trưởng lão cũng thấp hơn ngươi một bậc." 

 "Đa tạ sư tỷ đã nhắc nhở." 

 Trần Mục biết Tần Nghê Thường có ý tốt. 

 Nàng ta thường xuyên truyền bá các loại đạo lý cho Trần Mục, Khương Phục Tiên chưa bao giờ nhắc tới những thứ này. 

 Tần Nghê Thường đứng dậy: "Bây giờ sư tỷ phải đi xử lý sự vụ, có thời gian sẽ đi ra ngoài một chút." 

 Nghe Tần sư tỷ nói như vậy, Trần Mục cũng không tiện cự tuyệt: "Sư tỷ, đi thong thả." 

 Tần Nghê Thường vừa mới rời đi đã có một bóng người màu tuyết giáng xuống, khi Khương Phục Tiên xuất hiện Trần Mục có chút kinh hỷ, nhìn thấy khuôn mặt cười như không cười của vị hôn thê, hắn có chút căng thẳng: "Sư tỷ, uống tiếp không?" 

 "Hôm nay không uống rượu." 

 Khương Phục Tiên chậm rãi ngồi đối diện Trần Mục, lạnh nhạt mỉm cười: "Tần sư muội gọi đệ đi hồ Nguyệt Nha, sao đệ không đồng ý?" 


 Khương Phục Tiên cười như không cười, trên mặt bàn có sương giá trải rộng, Trần Mục đi tới phía sau vị hôn thê, hai tay đặt trên vai nàng ta: "Sư tỷ, tỷ đừng tức giận, đến lúc đó chúng ta cùng đi hồ Nguyệt Nha." 

 "Cùng nhau?" 

 Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên khẽ ngưng tụ. 

 Trần Mục xoa vai vị hôn thê, mỉm cười đề nghị: "Sư tỷ, chúng ta cùng nhau đi xem, nghe nói nơi đó là phong cảnh đẹp nhất Nam Hoang."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.