Trần Dĩnh nghe vậy, thật đúng là nhanh như chớp chạy đến trước mặt Đường Uyển cáo trạng, Đường Uyển đang may y phục cho Dao Dao, nàng ta lớn lên rất nhanh, thường xuyên phải thay y phục.
"Nương, trong phòng ca ca có giấu tiên tử tỷ tỷ." Vẻ mặt của Trần Dĩnh khẳng định nói.
Trần Mục đi theo phía sau nàng ta tiến vào viện, trong mắt Đường Uyển mang theo vui mừng: "Con có nhìn thấy không?"
Trần Dĩnh đầu tiên lắc lắc đầu, sau đó lại gật đầu khẳng định: "Trên người ca ca có hương thơm, trước kia ta còn nhìn thấy tiên tử tỷ tỷ đầu tóc bạc ở cùng một chỗ với ca ca."
Vẻ mặt của Đường Uyển hiền mẫu cười, bà ta mỉm cười nhìn về phía Trần Mục: "Khương sư tỷ của con ở Trần gia?"
Tóc bạc là đặc trưng của Khương Phục Tiên.
Trần Mục cũng có chút kinh ngạc, không chừng là do khương Phục Tiên nhìn thần hồn của nàng ta cho nên nàng ta mới biết.
"Nương, Khương sư tỷ vừa đi."
"Ừm, ta biết rồi."
Trần Dĩnh vui vẻ nhảy dựng lên, tuổi của nàng ta cũng sắp tới mười lăm rồi, nhưng mà dáng người và tính cách vẫn cứ là đứa trẻ, mọi người cũng đối xử với nàng ta như trẻ con.
Đường Uyển cũng cười không khép miệng lại được: "Đứa nhỏ này, sao không sớm nói cho nương biết."
Trần Mục cười giải thích: "Nương, Khương sư tỷ không muốn để cho mọi người biết, mọi người cứ làm bộ như không biết, miễn cho sau này nàng ấy cũng không dám đến Trần gia."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-lam-hon-phu-cua-kiem-thanh/3680532/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.