Trần Mục cuối cùng cũng đánh đứt gông xiềng thứ ba, hắn đã thành công đột phá đến Tứ phẩm Kiếm Thánh sơ kỳ, tu luyện hơn một năm mỗi ngày đều có thể nhìn thấy vị hôn thê bế quan cũng không buồn tẻ.
Trần Mục sau khi đột phá rất hưng phấn, hắn ôm Khương Phục Tiên kích động nói: "Sư tỷ, yêu tỷ."
Khương Phục Tiên không trốn, nhìn vị hôn phu trưởng thành, trong mắt nàng ta cũng mang theo vui sướng, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve lưng Trần Mục, âm thanh dịu dàng nói: "Tiểu sư đệ, đệ đi ra ngoài chuẩn bị chút nguyên liệu nấu ăn, đêm nay sư tỷ thưởng cho đệ một món ăn ngon."
"Sư tỷ, bây giờ đệ lập tức đi, thuận tiện đi ra ngoài thăm muội muội một chút." Trần Mục buông Khương Phục Tiên ra.
...
Trần Mục rời khỏi đình viện, Đường Uyển và Từ Yến ở bên ngoài sân luyện võ nói chuyện phiếm, Trần Nghiêm và Trần Uy luyện kiếm ở sân luyện võ, Trần Hi và Yến Lang Nguyệt phụ trách quản lý tiêu cục, các tiểu bối đều ở ngoài thành tu luyện.
Đường Uyển không thích tu luyện, Trần Mục cũng không có yêu cầu bà ta tu luyện, nghĩ sau này sử dụng đan dược cũng phải đưa mẫu thân đến cảnh giới rất cao.
Trần Mục thuấn di ra ngoài thành.
Bạch Thanh Hoan nhìn thấy Trần Mục đột nhiên xuất hiện, trong mắt mang theo kinh ngạc, nàng ta cũng không phát hiện chẳng lẽ là không gian di động?
Trần Hãn và Trần Dao rõ ràng đã cao lớn, chỉ có Trần Dĩnh không có thay đổi gì, Trần Dĩnh bây giờ đã là Cửu phẩm Kiếm Hậu đỉnh phong, tùy thời cũng có thể đột phá đến Kiếm Vương.
Trần Hãn và Trần Dao đều là Thất phẩm Kiếm Hậu, mấu chốt nhất chính là Trần Hãn chỉ mới mười hai tuổi, hơn nữa Trần Dao chỉ có năm tuổi, đủ để dọa hỏng các cường giả tiền bối, thiên phú như vậy còn mạnh hơn cả Trần Mục.
Trần Dao kế thừa huyết mạch Trần gia, nàng ta cường đại chứng minh Trần gia cực kỳ huy hoàng.
"Ca ca."
"Tam ca."
Trần Dĩnh và Trần Hãn nhìn thấy Trần Mục đều rất vui mừng, hai người bọn họ rất nhiệt tình, Trần Dao tương đối kiêu ngạo, không có việc gì sẽ không gọi Trần Mục.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy đến bên cạnh Trần Mục, hai tiểu tử kia ở bên cạnh hắn làm nũng, hai người bọn chúng đi theo luyện tập cũng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Trần Mục mỉm cười gật đầu, hắn xoa xoa đầu Trần Dĩnh và Trần Dao, vỗ nhẹ bả vai Trần Hãn, mỉm cười nói: "Qua vài ngày nữa ta dẫn các muội đi ra ngoài chơi."
"Được."
Trần Dĩnh mỉm cười vui vẻ nhất.
Trần Mục còn muốn mua thức ăn về cho nên không dừng lại quá lâu, mua đồ ăn xong thì trở về đình viện.
Váy màu tuyết của Khương Phục Tiên chạm xuống mặt đất, tóc bạc rũ xuống trên y phục, nàng ta đang ngồi ở trong đình viện đánh đàn, tiếng đàn lượn lờ vô cùng dễ nghe.
Xung quanh đình viện có hàng rào linh lực, cũng không cần lo lắng sẽ truyền ra ngoài, Trần Mục là người nghe duy nhất, hắn yên lặng lắng nghe.
Một bài tấu kết thúc.
Trần Mục cũng quên mất thời gian.
"Sư tỷ, tỷ vậy mà lại còn có thể đánh đàn, đệ cũng không biết khen tỷ như thế nào." Trần Mục bội phục từ đáy lòng, Khương Phục Tiên quả thực tinh thông mọi thứ.
Hắn thường xuyên nghe Yến Lang Nguyệt dạy Trần Dĩnh và Trần Dao đánh đàn, so với Khương Phục Tiên thì khác nhau một trời một vực, vị hôn thê đàn tấu giống như tiên nhạc.
"Đương nhiên biết đánh đàn, năm tháng dài đằng đẵng không tìm chút việc làm sẽ rất nhàm chán."
"Cũng đúng, vô địch nhiều tịch mịch."
Khương Phục Tiên không hiểu sao lại muốn cười: "Tiểu sư đệ, lại đây, sư tỷ dạy đệ đánh đàn."
Hình như rất nhiều tiên phong đạo cốt đều biết đánh đàn, Trần Mục ngồi bên cạnh Khương Phục Tiên, vị hôn thê tay cầm tay dạy học, thời gian trôi qua rất nhanh.
Chạng vạng, Trần Mục đã có thể đàn tấu ca khúc nhạc hoàn chỉnh.
"Đánh đàn quả nhiên đánh mất thời gian."
"Trước kia có cầm tu, một khúc đoạn hồn, tiểu sư đệ, đệ cũng đừng xem thường đánh đàn."
"Đệ biết rồi."
"Sư tỷ nấu cơm cho đệ."
Khương Phục Tiên đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, Trần Mục ở bên cạnh giúp đỡ nàng ta, hình ảnh ấm áp, bọn họ rất nhanh đã chuẩn bị đồ ăn thịnh soạn xong.
Trong phòng.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Khương Phục Tiên lấy ra một bình rượu.
Trần Mục đã sớm tò mò rượu của vị hôn thê, rượu kia trong suốt, mang theo mùi rượu nồng đậm.
Khương Phục Tiên nâng chén rượu lên: "Tiểu sư đệ, chúc mừng đệ đột phá đến Tứ phẩm Kiếm Thánh."
Trần Mục tươi cười sáng lạn: "Sư tỷ, đều là công lao của tỷ, đệ kính tỷ."
Rượu trong suốt uống vào bụng, Trần Mục cả người nóng bỏng, rượu này so với rượu của Tần Nghê Thường còn mãnh liệt hơn mấy lần, Khương Phục Tiên mỉm cười nhắc nhở: "Uống ít một chút."
Rượu này là công thức mà Khương Phục Tiên tìm được rất nhiều năm trước lúc khu hàn độc, hiệu quả bá đạo, Trần Mục không uống nhiều, sợ chậm trễ chính sự.
Hai người ăn thức ăn, uống rượu, giống như cặp phu thê tán gẫu, ăn xong đã là đêm khuya, Trần Mục cười hỏi: "Sư tỷ, còn ước định kia?"
"Chỉ có thể ôm ngủ, không thể động tay động chân." Khương Phục Tiên nghiêm túc nói.
"Hiểu rồi."
Trần Mục không có được một tấc tiến một thước.
Khương Phục Tiên tắm rửa trong phòng, vị hôn thê nấu cơm, Trần Mục lập tức đi rửa bát sạch sẽ.
Khương Phục Tiên hoàn toàn nằm trên người Trần Mục, loại cảm giác thân cận này rất kỳ diệu, hai tay nàng ta ôm bả vai Trần Mục, Trần Mục ôm eo nhỏ của nàng ta.
Kỳ thật bọn họ đều tỉnh, Khương Phục Tiên cảm giác được ấm áp, Trần Mục cảm giác được lạnh lẽo, ôm như vậy, làm sao có thể ngủ được.
Ngoài cửa sổ có tiếng côn trùng kêu, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tim đập thình thịch, hô hấp của hai người đã sớm hỗn loạn, thật lâu sau mới khôi phục.
Nhìn Khương Phục Tiên trong ngực, trong mắt Trần Mục tràn đầy dịu dàng, hắn có thể cảm giác được vị hôn thê cô độc, đáy lòng thề sẽ chăm sóc nàng ta thật tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]