Điểm sáng màu vàng kia đã đến Thanh Đồng thành trước khi Trần Mục ngã xuống, lúc vừa bắt đầu điểm sáng kia biến mất như đom đóm, Kim Thần Võ còn sợ bóng sợ gió một trận, nhưng sau đó toàn bộ Thanh Đồng thành đều bị bao phủ trong kiếm quang màu vàng, không gian biến dạng, trong nháy mắt Thanh Đồng thành đã bị hủy diệt, ngoài ra còn xuất hiện một cái hố hình tròn cực lớn, Viễn Cổ Trận Pháp chôn sâu dưới lòng đất cũng đồng thời bị hủy diệt.
Lúc trận pháp biến mất.
Tiên Môn bị xé toạc cũng bắt đầu liền lại.
Khương Phục Tiên đột nhiên quay người, lấy tốc độ nhanh nhất xuất hiện bên cạnh Trần Mục, hai vị Kiếm Tiên ngẩng đầu nhìn Tiên Môn đang liền lại.
Trần Mục nằm trên vũng máu, trên ngực có vết kiếm dài, sâu đến mức có thể thấy xương, năng lượng của Hoang Thần giáp cạn kiệt, cũng thu nhỏ lại thành giới chỉ.
“Tiểu sư đệ.” Khương Phục Tiên dùng tay ôm lấy ngực của Trần Mục, năng lượng tinh khiết tràn vào miệng vết thương, băng tuyết tạm thời giúp hắn cầm máu.
Trần Mục dùng chút sức lực cuối cùng đẩy tay của vị hôn thê ra, có chút xấu hổ: “Sư tỷ, xin lỗi, việc đệ có thể làm chỉ có như vậy.”
Băng Hồn và Tuyết Phách rơi ở bên cạnh.
Tí tách!
Trong mắt Khương Phục Tiên có châu lệ trong suốt chảy ra, giọt nước mắt kia vừa vặn rơi trên mặt Trần Mục, có chút lạnh, trong lòng hắn bùng lên lửa giận.
Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-lam-hon-phu-cua-kiem-thanh/3680510/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.