Chương trước
Chương sau
 

 Nàng ta nhéo nhéo mặt Trần Mục, sau đó lại nhéo nhéo lỗ tai của hắn, rồi cười tủm tỉm mở miệng: "Chỉ có sư tỷ có thể bắt nạt đệ." 

 ... 

 Sáng sớm. 

 Trần Mục cảm nhận được sự mềm mại, hắn mở mắt ra, nhìn Khương Phục Tiên đang bị đè dưới thân mình, vốn dĩ còn buồn ngủ lơ mơ, nhất thời liền tỉnh táo lại. 

 Lăng Vân phong. 

 Dưới băng thụ trong suốt. 

 Mặt đất được bao phủ bởi những bông tuyết màu bạc. 

 Trần Mục đang nằm trên người vị hôn thê. 

 Lông mi dài mảnh của Khương Phục Tiên khẽ run, Trần Mục nhìn nàng ta mở mắt ra, hắn có thể nhìn thấy chính mình trong đôi mắt đẹp xanh thẳm. 

 “Có đẹp không?” 

 Khương Phục Tiên chớp chớp mắt. 

 Giọng nói của nàng ta trong trẻo êm tai. 

 Trần Mục gật đầu liên tục: “Đẹp.” 

 “Sư tỷ, tối qua đệ uống say có hơi không tỉnh táo, chắc chắn không phải cố ý đâu.” Trần Mục lại càng ôm chặt Khương Phục Tiên hơn. 

 Bốn mắt chạm nhau, Trần Mục cách vị hôn thê càng lúc càng gần, Khương Phục Tiên nhìn Trần Mục càng lúc càng to gan, khuôn mặt xinh đẹp trở nên nghiêm khắc: “Đứng dậy.” 

 Trần Mục thấy vẻ mặt vị hôn thê lộ ra sương giá, không dám hôn lên nữa, nếu còn thử đoán chừng sẽ tạ thế, hắn chầm chậm đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười ngốc nghếch. 

 Khương Phục Tiên ngồi dậy, bàn tay mảnh khảnh xoa bờ vai thơm, tối qua bị đè lên có chút không thoải mái, nhẹ giọng thì thầm nói: “Tiểu sư đệ, đệ nặng thật.” 

 “Sư tỷ, lần sau tỷ nằm trên người đệ, đệ ôm tỷ.” Trần Mục thích ôm vị hôn thê. 

 Khương Phục Tiên hơi nhướng mày, nhưng cũng không để cho Trần Mục dễ dàng đạt được: “Tiểu sư đệ, đợi đến khi đệ đột phá được Tam phẩm Kiếm Thánh, sư tỷ sẽ để cho đệ ôm ngủ một ngày.” 

 Trần Mục lập tức nâng cao tinh thần. 

 “Sư tỷ, thật sự?” 

 “Đương nhiên, chỉ là ôm ngủ thôi.” 

 Trần Mục nhếch miệng cười ngốc: “Sư tỷ, chỉ cần có thể ôm tỷ ngủ là được rồi.” 

 Trong mắt Khương Phục Tiên hiện lên ý cười, đạt đến cảnh giới Kiếm Thánh, cần phải có năng lượng hùng vĩ mới có thể thăng cấp, càng là thiên kiêu thì càng khó đột phá, năng lượng cần có càng khủng bố, muốn từ Nhị phẩm Kiếm Thánh đột phá lên Tam phẩm Kiếm Thánh cần phải mất thời gian rất dài. 

 “Sư tỷ, đệ giúp tỷ hồi phục.” 

 Trần Mục muốn luyện thành Trích Tinh trong thời gian ngắn là rất khó, tốt hơn hết là dùng thời gian này để giúp Khương Phục Tiên hồi phục, nếu nàng ta khôi phục lại thực lực đỉnh phong, chém hai Kiếm Tiên hẳn cũng không thành vấn đề. 

 “Sau này sư tỷ sẽ thưởng cho đệ.” Khương Phục Tiên không nói cảm ơn, trong mắt nàng ta chứa ý cười. 

 Hai người ngồi dưới băng thụ, sau khi trở thành Kiếm Thánh, Niết Bàn Hô Hấp pháp lại càng thêm phi thường, năng lượng trong cơ thể Khương Phục Tiên nhanh chóng hồi phục như ban đầu, huyết mạch ngân sắc trong cơ thể hắn cũng đang gia tăng. 

 Mái tóc dài mềm mại dần dần khôi phục ngân sắc. 

 Rất nhanh, nửa tháng đã trôi qua. 

 Khắp nơi ở Hoang Châu chấn động, chuyện của Tây Hoang nhanh chóng truyền đến Nam Hoang, các châu đều chấn kinh, Hồng Minh và Tà tông cấu kết với nhau làm chuyện xấu, làm cho Tây Hoang trăm họ lầm than. 

 Các tông ở Hoang Châu đều hiểu rõ, nếu như không liên hợp để chống lại thì bọn họ sẽ đều là thịt cá. 

 Phượng các và Man tông đứng cùng đội với Lăng Vân tông đầu tiên, bọn họ chấp nhận liên hợp với Lăng Vân tông để chống lại Hồng Minh, ngay cả Thánh Kiếm sơn và Ngũ Tiên giáo cũng bày tỏ ý ủng hộ. 

 Địa vị của Lăng Vân tông ở Hoang Châu rất cao, chủ yếu là vì sự tồn tại của Khương Phục Tiên, nghe nói Kiếm Thánh đã bị nàng ta giết chết, mọi người đều mang vẻ kính sợ. 

 Các tông môn ở Bắc Hoang lần lượt tỏ thái độ, bọn họ ủng hộ Lăng Vân tông, Trần Mục đã cứu rất nhiều cường giả tông môn ở Tây Hoang, các tông ở Bắc Hoang vô cùng cảm kích, đều tình nguyện xuôi Nam để hỗ trợ cho Lăng Vân tông. 

 Tần Nghê Thường nhận được tin tức từ khắp nơi truyền đến, trong lòng nàng ta an tâm hơn rất nhiều, hiện giờ có rất nhiều tông môn ở Hoang Châu đứng về phía Lăng Vân tông, mọi người đều tình nguyện điều động cường giả cùng nhau chống lại Hồng Minh. 

 Chiến hay hòa đối với Hồng Minh, Tần Nghê Thường và Trưởng Lão viện đều không thể đưa ra quyết định, nàng ta chỉ có thể đi đến Lăng Vân phong, chuẩn bị thương nghị với Khương Phục Tiên. 

 Trần Mục cảm ứng được Tần Nghê Thường đến hắn mở mắt ra, mỉm cười với vị hôn thê: “Sư tỷ, lát nữa đệ lại đến.” 

 Khương Phục Tiên đến bên vách núi. 

 Tần Nghê Thường khẽ khom người: “Sư tỷ.” 

 Trước mặt những người khác nàng ta đều gọi là tông chủ hoặc Khương Phục Tiên, nhưng ở trước mặt bản tôn thì không dám càn rỡ, chỉ có thể lễ độ cung kính gọi sư tỷ. 

 “Tần sư muội, có chuyện gì thế?” 

 “Gần đây rất nhiều tông môn ở Hoang Châu đều ủng hộ Lăng Vân tông đối đầu với Hồng Minh, rất nhiều cường giả tông môn bày tỏ nguyện ý theo chúng ta cùng chiến đấu, chúng ta chuẩn bị chiến đấu chính diện hay là phái người cầu hòa?” 

 Tần Nghê Thường cảm thấy khai chiến thì sẽ máu đổ thành sông, hiện giờ Lăng Vân tông có đồng minh, có vốn liếng để khai chiến, tương tự cũng có sức mạnh để răn đe Hồng Minh. 

 Trần Mục đã quét sạch chủ lực của Hồng Minh ở Hoang Châu, kế hoạch của Hồng Minh bị đảo loạn, hiện giờ bọn họ không có động tĩnh gì, chắc chắn là đang khiếp sợ. 

 Trong mắt Khương Phục Tiên mang theo hàn ý: “Hồng Minh không nhất thiết phải tồn tại.” 


 Tần Nghê Thường có hơi lo lắng, chuyện này nàng ta không nói cho người khác biết, để tránh đả kích lòng tin của mọi người, vẻ mặt Khương Phục Tiên bình tĩnh: “Lăng Vân tông có tỷ và sư thúc, còn có tiểu sư đệ, ngay cả có là Kiếm Tiên, chỉ cần dám đến thì đừng mong quay về.” 

 “Sư tỷ, nếu như có rất nhiều Kiếm Tiên đến?” 

 “Đến bao nhiêu giết bấy nhiêu.” 

 Khương Phục Tiên vô cùng bá khí.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.