Chương trước
Chương sau
 

 "Đúng là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, ta từng tận mắt chứng kiến hắn từ Thanh Vân sơn leo lên trời." 

 "Ta cảm giác trên người hắn có khí thế giống như Khương Phục Tiên, bễ nghễ thiên hạ, duy ngã độc tôn." 

 "Hy vọng hắn thật sự có bản lĩnh kia." 

 Cường giả các tông cũng chờ đợi nhìn Trần Mục. 

 Đôi mắt của Phó Long trợn tròn, nhìn Trần Mục một mình đến lạnh lùng nói: "Làm càn!" 

 Khuôn mặt của Trần Mục mang hàn ý, cảnh tượng trước mắt khiến cho hắn phẫn nộ, lực lượng của cường giả tuyệt đối không dùng để lạm sát người vô tội, những người này đều đáng chết vạn lần. 

 Phó Long bay lên trời, trong tay ông ta cầm trường kiếm tỏa thanh quang gợn sóng, ông ta giơ tay lên cả không gian chấn động, có kiếm quang gần ngàn mét chém về phía Trần Mục, tốc độ cực kỳ nhanh, không gian cũng bị đè ép đến nổ tung. 

 Đạo kiếm quang màu lam kia nháy mắt đã tới, nhưng Trần Mục còn nhanh hơn, trong chớp mắt đã biến mất, lần nữa xuất hiện đã là ở trước người Phó Long, tốc độ nhanh như vậy, khiến cho cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong Phó Long cũng cảm giác hít thở không thông. 

 Trần Mục tay cầm Thanh Vân kiếm, kiếm phong kim sắc rực rỡ đâm thẳng vào ngực Phó Long, đồng tử người sau co rút mạnh mẽ, lập tức nghiêng người tránh né. 

 Đây là phản ứng bản năng của cơ thể ông ta. 

 Thanh Vân kiếm không đâm trúng, chỉ thiếu một chút, cho dù là cảm giác hay là phản ứng của cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong đều mạnh hơn Kiếm Thánh phổ thông rất nhiều. 

 Trần Mục không vận dụng Hoang Thần giáp. 

 Hắn muốn thử xem lực lượng của mình đã mạnh như thế nào. 

 Phó Long vừa tránh xong đã đâm một kiếm ra, Thanh Vân kiếm của Trần Mục ngay lập tức đó quét ngang mà đến. 

 Phó Long vội vàng vung kiếm nghênh đón, lúc hai thanh kiếm va chạm vào nhau, trời đất chấn động, hai đạo kiếm quang phát ra tia lửa rực rỡ. 

 Nhưng tiếng nổ đáng sợ vang lên, Phó Long bị chấn động lùi ra hơn mười mét, cánh tay đau đớn kịch liệt, trong mắt ông ta mang theo kiêng kỵ nồng đậm. Tuổi tác của Trần Mục không lớn, nhưng hắn có được lực lượng vượt xa Kiếm Thánh đỉnh phong, giống như Chân Long hình người, có được lực lượng khủng bố của hung thú viễn cổ. 

 "Quái vật!" 

 Sắc mặt của Phó Long khó xử. 

 Cường giả tiền bối trong lồng giam trợn mắt há hốc mồm, có lão giả thất thanh nói: "Phó Long chính là Đại trưởng lão của Hồng Minh, cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, vậy mà lại rơi vào hoàn cảnh bất lợi, đây thật sự là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông sao?" 

 Phó Long là siêu cấp cường giả nổi tiếng ở Hoang Châu và Hồng Minh, lại không thể chiếm được ưu thế ở trước mặt Trần Mục, ngược lại còn dễ dàng bị áp chế. 

 Các cường giả tiền bối trong lồng giam hoàn toàn không ngờ đến tình huống này. 

 Minh Thu nhíu mày, hắn ta đang chờ Trần Mục lộ ra sơ hở. 

 Trong nháy mắt khi Phó Long vừa bị đánh bay, một tiếng sấm lại vang lên, Thanh Vân kiếm xuất hiện trước mặt ông ta. 

 Kinh Thần của Trần Mục dưới sự tăng cường của quy tắc không gian, càng thêm khó lòng phòng bị. 

 Phó Long phản ứng rất nhanh, xuất phát từ phản ứng bản năng của thân thể, ông ta vung kiếm ngăn lại, không hề giữ lại lực lượng, Thanh Phong trong tay nở rộ ra thanh quang cực hạn rực rỡ. 

 Một kiếm này đủ để chém rách cả một dãy núi. 

 Khi hai thanh kiếm va chạm vào nhau, cơn bão đáng sợ bao trùm, không gian cũng vặn vẹo, cường giả trong lồng giam trên mặt đất cũng nắm lấy lồng sắt. 

 Bọn họ không thể mở mắt ra để nhìn xem chiến cuộc. 

 Thanh Phong của Phó Long là thượng phẩm thánh kiếm, nhưng mà lúc này thân kiếm lại xuất hiện vết nứt, ông ta lại lần nữa bị đánh bay, Thanh Vân kiếm cũng bị đẩy lui. 

 Trần Mục thuấn di xuất hiện bên cạnh Thanh Vân kiếm, hắn nắm Thanh Vân kiếm, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Phó Long, không cho ông ta cơ hội để thở. 

 Minh Thu vốn định chờ đợi cơ hội thích hợp để đánh lén Trần Mục, nhưng mà lúc này Phó Long đã không ứng phó được nữa, hắn ta lập tức gia nhập chiến trường, kiếm quang của Minh Thu đánh lén sau lưng Trần Mục. 

 Trần Mục xoay người nghênh đón Minh Thu. 

 Phó Long không nghỉ ngơi, xách kiếm đến giáp công, hai vị cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong liên thủ với nhau. 

 Trong lồng giam chỉ có cường giả tiền bối còn có thể miễn cưỡng mở mắt ra nhìn trận chiến, bọn họ nhìn không chớp mắt, có lão bối còn cảm khái nói: "Thiếu niên Kiếm Thánh, thiên tung thần võ, có thể nhìn thấy thiên kiêu quật khởi như thế, lão phu chết cũng không hối tiếc." 

 Đối mặt với hai vị cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, Trần Mục đã cảm nhận được một chút áp lực, thực lực của bọn họ rất mạnh, nhưng còn lâu mới đạt tới độ cao như Kim Thành Thánh, đừng nói là Trích Tinh, Kiếm Khai Tiên Môn cũng khó có thể đạt tới, chỉ có thể nói cảnh giới rất cao. 

 Mấy ngàn trường kiếm còn đang thanh lý dư nghiệt cường giả Hồng Minh và Tà Tông xung quanh, những thanh kiếm này đều là truyền kỳ của Hoang Châu, uy lực có thể tưởng tượng được. 

 Có trường kiếm giết về phía Hàn Giang Tuyết, nàng ta nhảy vào trong hồ máu, cường giả Tà tông và cường giả Hồng Minh xung quanh đang chạy trốn, Trần Mục điều khiển trường kiếm từ xa chém đứt lồng giam, cường giả các tông nhao nhao chạy ra. 

 "Đa tạ tiểu sư thúc." 

 Phó Long và Minh Thu phóng thích ra kiếm kỹ cường đại, nhưng mà Trần Mục lại có Ảnh Vô Tung, còn có thuấn di không gian, rất dễ tránh thoát kiếm kỹ của bọn họ. 

 Công kích cho dù có mạnh hơn nữa thì chỉ cần né được cũng là hoa cảnh, nhìn mà không dùng được. 

 Trần Mục có chút thất vọng. 

 Hắn không nghĩ bọn họ lại yếu như vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.