Tần Nghê Thường và các trưởng lão đều tin tưởng Khương Phục Tiên, nhưng nàng ta khôi phục cũng cần có thời gian.
"Tông chủ, vấn đề bây giờ là Tây Hoang không nhường." Vẻ mặt của Tần Nghê Thường ngưng trọng.
Kim Viễn Sơn nhắc nhở: "Nhường Tây Hoang, không chừng dư nghiệt Tà tông sẽ quay trở lại."
Toàn bộ hội trường đều trở nên tĩnh lặng.
Bây giờ Khương Phục Tiên còn lâu mới khôi phục lại đỉnh phong.
Tô Mân cười nói: "Các tông ở Nam Hoang càng coi trọng cơ nghiệp của Nam Hoang, còn có thiên kiêu các tông, để cho bọn họ liên hợp đối kháng lại với Hồng Minh không chừng cũng có thể, để cho dân chúng và tông môn Tây Hoang sớm rút lui, phái đệ tử Lăng Vân tông vào Tây Hoang trợ giúp dân chúng rút lui."
"Chờ đến khi uy hiếp đến lợi ích của Nam Hoang, tông môn Nam Hoang tự nhiên sẽ liên hợp lại."
Đây có thể là nguyên nhân Hồng Minh muốn Tây Hoang.
Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu: "Sư thúc nói có đạo lý, Tần sư muội, chuyện này ngươi phụ trách."
"Muội hiểu rồi."
Tần Nghê Thường gật đầu.
Khương Phục Tiên suy nghĩ một chút: "Sư thúc, ta lo lắng không phải Tây Hoang, ta lo lắng Hồng Minh giả vờ xâm phạm đến Tây Hoang, nhưng thật ra bọn họ là muốn tiến công vào Nam Hoang, là Lăng Vân tông chúng ta."
"Ngươi nói không sai."
"Hồng Minh lần này cài bẫy ở Táng Tiên địa, ý đồ rất rõ ràng, đã không chỉ nhằm vào Tiểu Mục, mà là muốn gài bẫy giết ngươi."
"Ngươi bây giờ đã bị thương, là cơ hội tốt nhất của bọn họ, phải xem bọn họ có dám đến Lăng Vân tông không." Trên mặt Tô Mân mang theo nụ cười.
Vẻ mặt của Kim Viễn Sơn và các trưởng lão đều ngưng trọng, Hồng Minh có được lượng lớn cường giả Kiếm Thánh, còn có thể liên hệ với thế lực phía sau Tiên môn, nếu thật sự xâm lăng vào, Lăng Vân tông tất sẽ gặp phải nguy cơ lớn.
Khương Phục Tiên bỗng nhiên mở miệng: "Sư thúc, nếu như tiểu sư đệ gặp phải nguy hiểm, ngươi sẽ đi cứu sao?"
Hội trường đột nhiên im lặng.
Vẻ mặt của Tô Mân trịnh trọng nói: "Nếu quá xa ta cũng bất lực, ta muốn ở lại thủ hộ Lăng Vân tông."
Các vị trưởng lão đều thở phào nhẹ nhõm, có Thái Thượng trưởng lão tọa trấn Lăng Vân tông, bọn họ sẽ có rất nhiều tự tin, mặc dù mọi người chưa từng thấy Tô Mân xuất kiếm, ngay cả Trích Tinh cũng là chuyện rất cổ xưa, nhưng bọn họ đều tin tưởng vào Thái thượng trưởng lão có thể thủ hộ Lăng Vân tông.
...
Hắc Thạch thành.
Trần Hạo trở lại Trần gia.
Hắn ta bây giờ có dáng người vừa cao vừa cường tráng, mặt mũi kiên nghị, hơn nữa đã là cường giả Kiếm Hậu, Tạ Nhã đi theo bên người hắn ta, có dáng vẻ như chim nhỏ dựa vào người.
Bạch Thanh Hoan trở lại Huyền Kiếm tông, bị xem như là lão tổ tông mà đối đãi, trên dưới tông môn đều tự hào, nhưng mà Bạch Thanh Hoan đối với Huyền Kiếm tông rất không hài lòng, chỉ hận không rèn sắt thành thép được, tông chủ vậy mà lại chỉ là lão Kiếm Hoàng, đệ tử tông môn cũng rất kém cỏi.
Nàng ta nghe nói Trần Mục có muội muội giáng thế, cố ý đến Trần gia xem một chút, dù sao Trần Mục cũng là thiên kiêu, xác suất muội muội là thiên kiêu sẽ rất lớn.
"Nhị ca."
"Tiểu Nhã tỷ."
Trần Hãn và Trần Dĩnh vây quanh bọn họ.
Đôi mắt đẹp của Bạch Thanh Hoan khẽ ngưng tụ, hai tiểu gia hỏa này rất không đơn giản, Trần Hãn và Trần Dĩnh đặt ở các thiên kiêu Bắc Hoang đều rất thỏa đáng, nếu như để nàng ta bồi dưỡng, khẳng định có thể trở thành Nhất Lưu thiên kiêu.
Mỗi lần Trần Hạo trở về đều sẽ mang theo rất nhiều đặc sản, sau khi giao cho Trần Hãn và Trần Dĩnh, đệ đệ và muội muội sẽ chạy ra xa chia thức ăn.
Trần Mục cũng đi tới trước phủ.
Vẻ mặt Trần Hạo kích động.
Hắn ta phấn khích bước lên ôm một cái.
"Tam đệ, mấy năm không thấy đã cao như vậy, lát nữa hai huynh đệ chúng ta nói chuyện phiếm."
"Được, Nhị ca."
Trần Mục cũng mỉm cười chào hỏi Tạ Nhã, nàng ta và Trần Hạo cũng càng ngày càng thân cận, bọn họ ở tông môn đã xác định thân phận đạo lữ, chẳng qua còn chưa dựa theo thế tục kết hôn.
Trần Uy và Từ Yến cũng thúc giục.
Trần Hạo và Tạ Nhã muốn đợi thêm vài năm nữa.
Bạch Thanh Hoan nhíu mày: "Làm sao, Tiểu Mục Mục, không hoan nghênh Bạch tỷ tỷ?"
Trần Hạo và Tạ Nhã đều khiếp sợ, tổ sư gia vậy mà còn quen biết Trần Mục.
Trần Mục mỉm cười nói: "Bạch tỷ, tỷ đến Trần gia khẳng định có lý do, là có chuyện gì sao?"
"Ta muốn xem ở Trần gia có hạt giống tốt hay không, nếu có, ta có thể tự mình bồi dưỡng." Khóe miệng Bạch Thanh Hoan mang theo nụ cười.
Tông môn không có tự do gia tộc, Trần Mục uyển chuyển cự tuyệt nói: "Cám ơn ý tốt của Bạch tỷ, bọn họ không có suy nghĩ tiến tông, vẫn là thôi đi."
Năm đó mục tiêu của Trần Hạo chính là đến Huyền Kiếm tông, bây giờ Trần Hãn vào Trần Dĩnh cũng không biết tông môn là cái gì, bọn họ ở lại đây là tốt nhất.
"Bọn họ sau này khẳng định cần chỉ dạy, ngươi có nhiều thời gian như vậy sao?" Bạch Thanh Hoan khẽ lắc đầu.
Trần Mục cười nói: "Sau này bọn họ có thể tự mình quyết định con đường của mình."
Bạch Thanh Hoan biết tính cách của Trần Mục, cũng không ép buộc hắn đồng ý, nghĩ thầm sau này sẽ có biện pháp lừa bọn họ vào Huyền Kiếm tông.
Trần Hạo và Tạ Nhã đến viện của Trần Nghiêm trước, bọn họ muốn nhìn thấy tiểu muội muội trong nhà.
"Nhị thúc, ta và Tạ sư tỷ cố ý trở về thăm Dao Dao." Trần Hạo tươi cười.
Trần Nghiêm cũng vui mừng: "Dao Dao ngủ trong phòng, các ngươi vào xem đi."
Trần Hạo và Tạ Nhã cũng cảm thấy đáng yêu.
Vốn dĩ Trần Mục đến thăm Trần Dao đều sẽ bị nàng ta trừng mắt, chỉ cần nàng ta trừng mắt, Trần Mục sẽ búng trán nàng ta, bây giờ nàng ta đã không dám trừng Trần Mục.
Sau đó Bạch Thanh Hoan tới đình viện.
Trần Nghiêm nhìn ra nàng ta không đơn giản, vội vàng tiến lên hoan nghênh, Trần Mục cười giới thiệu: "Đây là phụ thân của ta, tỷ gọi Trần thúc là được rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]