Chương trước
Chương sau
 Bạch Thanh Hoan vẫn không vừa ý, nhàn nhạt nói: “Trông có vẻ cũng không tệ, có điều cơ thể của nàng ta không sạch sẽ, đã từng sinh con ta sẽ không dùng.” 

 “Yêu cầu của tỷ cao thật đấy.” 

 Trần Mục không nhịn được lẩm bẩm. 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng gật đầu theo. 

 Ngôi mộ này. 

 Chôn ở gần ngôi mộ siêu lớn kia. 

 Chỗ này đã là nơi sâu trong Tiên Mộ. 

 【Đánh dấu chỗ sâu trong Tiên Mộ thành công】 

 【Lấy được phần thưởng Thuần Dương Thánh Đan】 

 Trần Mục lấy được Thuần Dương Thánh Đan, mục đích của chuyến đi này đã đạt được, hắn muốn thăm dò tình hình bên trong ngôi mộ siêu lớn kia, nhưng lại nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, có tia ánh sáng mờ ảo đang nở rộ. 

 Bóng dáng kia rất đáng sợ, mắt của Trần Mục bị đâm đau, hắn lập tức thu lại tầm mắt. 

 Sát ý ấp đến. 

 Trần Mục rút Thanh Vân Kiếm ra. 

 Có cái bóng màu đen như quỷ mị đang đến gần, đó là một cái xác có thể nhìn thấy xương, trong mắt trống rỗng chỉ có hai nhóm ma trơi xanh biếc. 

 “Chấp niệm thật là mạnh.” 

 Đó là chấp niệm bên trong thân xác. 

 Xác chết khoác áo giáp đen rách rưới, một tay cầm thanh trường kiếm gỉ sét, nửa dưới khuôn mặt chỉ có thể nhìn thấy xương màu đen, khuôn mặt dữ tợn. 

 Áp lực khủng khiếp khiến Trần Mục kiêng kỵ, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều ôm chặt cổ Trần Mục. 

 “Bạch tỷ, làm sao bây giờ?” 

 Trần Mục vội vàng nhìn sang Bạch Thanh Hoan. 

 Bạch Thanh Hoan híp mắt lại, khóe miệng nhếch thành nụ cười, nói: “Tất nhiên là chạy rồi.” 

 Trần Mục đen mặt, không nghĩ nhiều nữa, quay người chạy đi, may mà xác chết mang giáp màu đen không đuổi theo. 

 “Thật nguy hiểm!” 

 Trần Mục chạy đi rất xa. 

 Có tia lục quang đang đến gần, Bạch Thanh Hoan cười lớn ha ha nói: “Nói ra thì tốc độ chạy trốn của đệ trong đám thiên kiêu mà ta từng thấy phải gọi là nhanh nhất đấy. 

 “Chẳng phải tỷ nói có thể che chở cho ta?” Trần Mục đen mặt nhìn Bạch Thanh Hoan đang tiến lại gần. 

 Bạch Thanh Hoan có chút khó hiểu: “Thật kì lạ, âm linh ở gần đây đều cách đệ rất xa, ngay cả người giữ mộ trông coi Tiên Mộ cũng không dám giết đệ.” 

 Trần Mục nhìn quanh tứ phía, hoàn toàn không nhìn thấy cái gọi là âm linh, người giữ mộ kia làm hắn sợ hãi, sở hữu sức mạnh vượt xa cả Kiếm Hoàng. 

 Có khả năng bảo vệ Tiên Mộ, e rằng dù có là Kiếm Thánh đỉnh phong tiến vào thì cũng sẽ bị giết chết. 

 “Trên người đệ có vật quý?” 

 “Sao ta lại không biết?” 

 Trên người Trần Mục thứ mạnh nhất là chuôi Thanh Vân Kiếm kia, chẳng lẽ có liên quan với ngọc bội của vị hôn thê? 

 “Nếu đệ đã không sợ Tiên Mộ vậy thì chúng ta tiếp tục tìm thân xác.” Bạch Thanh Hoan cười nói. 

 Trần Mục đề nghị: “Nếu không có thân xác phù hợp, ta khuyên tỷ cứ dùng nó là được.” 

 Bạch Thanh Hoan nhướng mày: “Đoạt xá, mượn xác hoàn hồn nhiều nhất chỉ có thể có cơ hội một lần, sao có thể tùy tiện sử dụng, chắc chắn phải chọn cái tốt nhất.” 

 “Ta biết có một thân xác hoàn mỹ.” 

 “Ở đâu?” 

 Bạch Thanh Hoan tò mò nói. 

 “Ở Thánh Dược viên, tỷ dẫn ta ra ngoài trước, sau đó ta dẫn tỷ đi tìm thân xác.” 

 “Không thành vấn đề.” 

 Trần Mục giúp nàng ta đào đá Âm Dương, Bạch Thanh Hoan không có ý định thất hứa, nghe nói có thân xác hoàn mỹ thì lập tức dẫn Trần Mục rời khỏi Tiên Mộ. 

 Rất nhanh bọn họ đã ra khỏi Tiên Mộ. 

 Sau khi rời đi, Trần Mục cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ở trong đó rất kiềm nén, như thể có vô số đôi mắt ở chỗ mà hắn không nhìn thấy đang dòm ngó hắn. 

 Trần Mục cũng không nuốt lời. 

 Mang Bạch Thanh Hoan đến Thánh Dược viên. 

 Bọn họ đến chỗ của cây thánh dược kia. 

 Ánh mắt của Bạch Thanh Hoan mang vẻ kinh ngạc, nàng ta có thể nhìn thấy nữ tiên dưới đóa hoa màu xanh. 

 “Có hài lòng với cơ thể này không?” 

 “Ta nói đệ nghe, thứ này rất tà môn, rất có thể là Quỷ Tiên thành đạo thay thế!” 

 Trong mắt Bạch Thanh Hoan mang theo sự sợ hãi. 

 Trần Mục còn tưởng rằng Bạch Thanh Hoan chính là Quỷ Tiên, thế nhưng nàng ta chỉ là âm hồn. 

 “Vậy tỷ định làm thế nào?” 

 ”Chỉ có thể dùng thân xác không sạch sẽ kia thôi.” 

 Trần Mục cười trêu đùa nói: “Tỷ không sợ đời sau của nàng ta tìm tỷ tính sổ à.” 

 “Ha ha, Bạch tỷ tỷ của đệ, dăm ba Kiếm Tiên bình thường kia không thể đến gần được.” Vẻ mặt Bạch Thanh Hoan đắp ý, nàng ta rời khỏi Thánh Dược viên trong nháy mắt. 

 Trần Mục thuận đường quay lại Thánh Dược viên, tiếp tục tìm kiếm linh dược, lấy được rất nhiều loại dược, những thứ này không có nhiều tác dụng với hắn nên chuẩn bị mang về nhà họ Trần. 

 Hắn lấy được Thuần Dương Thánh Đan, cực phẩm thánh đan, muốn luyện hóa hoàn toàn cần phải mất thời gian rất dài. 

 Bên ngoài Táng Tiên địa. 

 Chiến thuyền màu đồng cổ bay ngang không trung, dài trăm trượng, như một hòn đảo lơ lửng trên bầu trời. 

 “Chiến thuyền thật là lớn!” 

 Các cường giả danh tông cau mày, trong mắt đám tiểu bối đều mang theo vẻ chấn kinh, có thể chế tạo được chiến thuyền bay vút lên mây thì cần phải có trận sư vô cùng hùng mạnh. 

 Loại chiến thuyền này rất hiếm thấy ở Hoang Châu. 

 “Thiên kiêu của Hồng Châu!” 

 “Tại sao bọn họ lại chạy tới Đông Châu?” 

 Thanh niên ba mắt nhìn về phía Liễu Mi Nhi. 

 Liễu Mi Nhi đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, đám thiên kiêu Diệp Hoành đều cảm thấy áp lực rất mạnh, thực lực của hắn ta ắt hẳn có thể nghiền nát thiên kiêu bình thường. 

 Trưởng lão tóc trắng của Thánh Kiếm sơn trầm giọng nói: “Kỳ Lân nhi của nhà họ Kim, Kim Kỳ Lân, trời sinh đã là thần đồng, sở hữu huyết mạch của kỳ lân, hậu duệ đích hệ của minh chủ Hồng Minh Kim Thần Võ, các con tốt nhất đừng chọc vào.” 

 Hổ Khiếu Lâm nhìn chằm chằm Kim Kỳ Lân, có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của hắn ta, nhưng ánh mắt hắn ta nhìn thiên kiêu của Hoang Châu với vẻ khinh thường khiến hắn rất không thoải mái.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.