Lúc nãy Trần Mục còn thật sự sợ nàng ta, nhưng ngữ điệu nữ tử bạch y uy hiếp hắn rất ngốc nghếch rất ngây thơ, nàng ta cũng chỉ là con cọp giấy, không đủ đáng ngại.
“Đại tỷ, tốt nhất ngươi đừng đi theo ta, nói không chừng sư tỷ của ta sẽ chém chết ngươi.”
Nữ tử bạch y hơi ngước đầu lên, vẻ mặt cao ngạo nói: “Mặc dù thể xác của ta không còn, nhưng bây giờ ta đã thành bộ dạng này, ngươi chắc chắn nàng ta có thể giết chết ta?”
Trần Mục bỗng nhiên lóe lên tia linh quang.
“Ngươi sợ sấm sét, đúng không?”
Trong mắt nữ tử bạch y mang vẻ kiêng kị, nàng ta cảm thấy xung quanh có chút không đúng lắm, sấm sét nổi lên, Trần Mục thôi động Lôi Đình Kiếm Ý.
Lôi đình xuyên qua người nữ tử bạch y, không có bất kỳ phản ứng gì, Trần Mục cau mày, không có tác dụng sao?
“Hóa ra chỉ là lôi đình bình thường.”
Nữ tử bạch y sợ bóng gió sợ gió một trận, nàng ta đánh giá Trần Mục, trong mắt mang vẻ tán thưởng.
“Cho dù là trong thời đại của ta, ngươi cũng có thể được xem là thiên kiêu hàng đầu, không ngờ thời đại bây giờ còn có thể xuất hiện sự tồn tại trái với lẽ thường như ngươi, chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng không nhìn thấy?” Nữ tử bạch y nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trần Mục cũng không vì được khen ngợi mà đắc ý, hắn dẫn theo Tiểu Hắc và Tiểu Bạch rời đi.
Đa số năng lượng của Đăng Tiên địa đều bị gốc cỏ kia hấp thụ, Trần Mục cũng hấp thụ rất nhiều, chỗ đó có đến nữa cũng chẳng thể nâng cao được bao nhiêu.
Vẫn còn lại thời gian nửa năm.
Trần Mục quyết định đi đến Phượng Huyết trì.
Chỗ đó có chứa huyết mạch của Chân Phượng.
“Nếu như ngươi không giúp đỡ, đừng mơ tưởng trốn thoát khỏi lòng bàn tay của tỷ tỷ.” Nữ tử bạch y ôm lấy cổ Trần Mục, bám vào trên lưng hắn.
Trần Mục không muốn nghe nàng ta nhiều lời, kim quang trong mắt biến mất, sau đó phong bế thức hải.
“Quả nhiên là hổ giấy.”
Thế giới của Trần Mục trở nên yên tĩnh, chỉ là trên vai có hơi lạnh, có thể là do ám ảnh tâm lý.
Ba ngày sau.
Trần Mục đến Phượng Huyết trì.
Xung quanh cháy lên hỏa diễm hừng hực.
Đây là ngọn lửa do Chân Phượng phóng ra, mang theo năng lượng cuồng bạo, bao phủ khắp Phượng Huyết trì.
Quanh thân Trần Mục được Niết Bàn hỏa bao trùm, sau đó lao vào Phương Huyết trì được bao phủ trong hỏa diễm.
Hỏa diễm cuồng bạo không thể làm tổn thương nó, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng được che phủ trong Niết Bàn hỏa, hai bọn chúng vẫn đang giả chết, nữ tử bạch y vẫn còn đó.
Phượng Huyết trì này lớn hơn của Tần Nghê Thường, bên trong chứa sức mạnh kinh người, Trần Mục cởi đồ ra, ngâm mình thẳng vào trong huyết trì.
Trần Mục đang chủ động hấp thụ vật chất màu vàng bên trong Phượng Huyết trì, đó là huyết mạch phượng tộc.
Niết Bàn Hô Hấp Pháp bắt đầu dao động.
Gần Phượng Huyết trì xuất hiện bóng phượng hoàng màu vàng.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều bị bóng phượng bao phủ, bọn chúng tỉnh lại rất nhanh, sau đó nhìn quanh tứ phía, sau khi thấy nữ tử bạch y đã biến mất thì vui vẻ vẫy đuôi.
Bọn chúng ngoan ngoãn nằm bên cạnh Phượng Huyết trì, động tác liếm nước uống đồng bộ với nhau, đi theo Trần Mục mấy năm nay, chúng đã trở nên rất mạnh, nhiều nhất là uống xong sẽ ngất, sẽ không có nguy hiểm gì.
Tiểu Bạch uống rất thoải mái, thấy Tiểu Hắc vẫn đang uống thì đẩy nó thẳng vào trong Phượng Huyết trì, Tiểu Hắc uống no, sau đó Trần Mục xách nó lên.
“Muốn bị đánh phải không?”
Trần Mục lại gõ Tiểu Bạch lần nữa.
Tên nhóc này cứ thích động tay động chân.
Tiểu Bạch ôm lấy đầu, nằm xuống giả chết, Tiểu Hắc đã uống no, đang ngủ, Trần Mục tiếp tục tu luyện.
Năng lượng chứa trong Phượng Huyết trì nhiều hơn của Long trì, thể lực của Trần Mục rất khó có thể tăng thêm nữa, nhưng trong cơ thể xuất hiện huyết mạch của Chân Phượng, cánh tay trái của hắn ngưng tụ thành những đường vân mơ hồ của Chân Phượng.
Bên ngoài Đông Hoang Táng Tiên địa.
Sơn mạch vốn hoang vu đột nhiên trở nên náo nhiệt, các thế lực lớn ở Hoang Châu đều đưa tiểu bối thiên kiêu đến Táng Tiên địa để kiếm vận may.
Để tiến vào Táng Thiên địa thì phải là tu vi Tam phẩm Kiếm Vương, hơn nữa còn không được vượt quá năm mươi tuổi.
Những thiên kiêu có mặt đa số đều dưới cảnh giới Thất phẩm Kiếm Vương, chỉ có số ít thiên kiêu vượt qua Thất phẩm, tương lai bọn họ đều muốn trở thành cường giả Kiếm Hoàng.
Tiểu bối danh tông nhân cơ hội này để giao lưu, mọi người đều tràn đầy mong đợi đối với Táng Thiên địa.
“Hổ Khiếu Lâm của Thánh Kiếm sơn.”
“Bọn họ lại đi vào sơn mạch Táng Tiên, thiên kiêu của Thánh Kiếm sơn cũng khiêm tốn thật.”
Có tiểu bối chú ý đến bọn họ, Hổ Khiếu Lâm dẫn đầu có dáng người khôi ngô, mặc áo choàng màu nâu, toàn thân có làn sóng ngang ngạnh.
Phía sau Hổ Khiếu Lâm còn có năm nam hai nữ, tu vi của bọn họ rất cao, Lục phẩm Kiếm Vương chiếm đa số, phóng tầm mắt ra cả sơn mạch Táng Tiên, tiểu bối của Thánh Kiếm sơn không nghi ngờ gì chính là đội ngũ mạnh nhất.
“Nghe nói Kiếm Khinh Cuồng đã không còn là Thánh tử, ngay cả Táng Thiên địa bí cảnh cũng không được tới, Hổ Khiếu Lâm có xác suất trở thành tân Thánh tử của Thánh Kiếm sơn, thực lực Cửu phẩm Kiếm Vương đỉnh phong, cộng thêm sự chênh lệch lượng lớn tài nguyên tông môn, tương lai không thể ước lượng được.”
“Hổ Khiếu Lâm thổi phồng lên rồi, không lâu trước đó Thiên Cơ các cập nhật Thiên bảng, Lâm Diệu Ngữ xếp thứ nhất, Hổ Khiếu Lâm liên tiếp bị Lâm Diệu Ngữ, Đường Côn Luân, Chu Phá Hiểu đánh bại, đã bị rớt xuống vị trí thứ tư.”
“Lâm Diệu Ngữ có huyết mạch đặc biệt, Hổ Khiếu Lâm thua nàng ta thì cũng có khả năng, nhưng mà thua Đường Côn Luân với Chu Phá Hiểu, cái này thì giả quá.”
Các cường giả lão bối danh tông đều hiểu rõ, chắc hẳn là do Hổ Khiếu Lâm cố ý để thua, không muốn chơi trội trên Thiên bảng, hiện giờ Thánh Kiếm sơn không muốn bị chú ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]