Cốp!
"Hực!"
Trần Mục che đầu.
"Sư tỷ, sao tỷ lại đánh đệ?"
Khương Phục Tiên nháy mắt: "Phi lễ chớ nhìn."
Trần Mục nhịn đau, cười hỏi: "Sư tỷ, là tỷ muốn dẫn đệ đến xem đào hoa, cho nên chọn bây giờ trở về Hắc Thạch thành?"
"Đúng vậy, sư tỷ đã nói muốn dẫn đệ đi xem hoa đào thật sự." Khóe miệng Khương Phục Tiên giương lên độ cong mê người.
Trần Mục nhìn chằm chằm vào Khương Phục Tiên: "Hoa đào đẹp, nhưng mà sư tỷ lại càng đẹp hơn."
Dung nhan tuyệt mỹ của Khương Phục Tiên mang theo nụ cười.
Hai con mèo nhỏ ở trong ngực Trần Mục gầm gừ, hắn không mang theo sữa thú, chỉ có thể cho chúng nó ăn một ít linh dịch, một hai giọt là có thể đủ trong hai ba ngày.
"Con mèo trắng này rất đẹp."
"Sư tỷ thích động vật nhỏ sao?"
Khương Phục Tiên gật đầu cười khẽ: "Trước kia sư tỷ cũng thích nuôi động vật nhỏ."
"Thế tại sao bây giờ sư tỷ lại không nuôi nữa?"
"Tuổi thọ của chúng quá ngắn, mỗi lần mất đi đều sẽ rất đau lòng nên không nhận nuôi động vật nhỏ nữa." Khương Phục Tiên mỉm cười nhìn Trần Mục.
"Vậy có thể nuôi rùa."
"Đệ thật sự là đồ ngốc đáng yêu."
Trần Mục chớp chớp mắt.
Khương Phục Tiên lấy ra một hộp bánh ngọt.
"Lần này Sư tỷ chuẩn bị rất nhiều điểm tâm, hộp này cho đệ ăn trên đường."
"Sư tỷ, tỷ thật tốt."
Trần Mục không ăn không, hắn lấy linh đào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-lam-hon-phu-cua-kiem-thanh/3680427/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.