Dư Tung bị dọa đến nỗi không dám nói chuyện nữa, Kỳ Lâm nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Lần này Tà tông hành động, có để lộ ra chúng ta không?”
“Đại trưởng lão, ngài yên tâm, chuyện này bao gồm cả các Thánh tử đều không biết, Nam Cung Húc, Dạ Xoa, Lâu Nhạc Dương đều bị giết, chỉ có Hàn Giang Tuyết biết rõ chuyện này, nàng ta đã trốn khỏi Hoang Châu, trưởng lão không cần lo lắng.” Dư Tung nhanh chóng trả lời.
Chuyện này Dư Tung không dám qua loa.
Nếu như Khương Phục Tiên giết tới đây thì sẽ rất phiền phức.
Kỳ Lâm chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói: “Sau này Hàn Giang Tuyết sẽ dùng việc này để nắm chuôi uy hiếp chúng ta, có cơ hội thì hãy xử lý đi.”
“Đã hiểu.”
Dư Tung nhanh chóng gật đầu.
Kỳ Lâm không nhịn được thở dài: “Thật đáng tiếc, sau này sẽ không còn cơ hội tốt như thế nữa, ai có thể ngăn được hắn quật khởi? Chanh chừng Lăng Vân tông cho ta, nếu như Khương Phục Tiên rời khỏi, lập tức thông báo cho ta.”
“Tuân mệnh.”
Dư Tung rời khỏi cấm địa.
Xung quanh cấm địa chất đầy xương trắng.
...
Lăng Vân tông.
Trần Mục đang uống trà ở Trích Tinh phong.
Ngôi viện này của sư tôn tràn đầy sức sống.
Hắn và sư tôn nói đến chuyện Tà tông ám sát xuất hiện trong Thanh Vân đại hội, Tô Mân thở dài nói: “Đáng tiếc là Hồng sư huynh của con đã ra đi, nếu như nó còn sống, e rằng đã giết đến Thánh Kiếm sơn.”
“Sư tỷ nói tỷ ấy muốn bái phỏng Thánh Kiếm sơn.” Trần Mục hơi cau mày, có chút lo lắng.
Sắc mặt Tô Mân bình tĩnh, trên mặt mang theo nụ cười: “Lăng Vân tông đã khiêm tốn rất nhiều năm, rất nhiều thế lực đều đã quên rằng Lăng Vân tông vẫn là bá chủ của Hoang Châu, sư tỷ của con ra ngoài đi một chuyến cũng tốt.”
Trần Mục thấy sư tôn không hề lo lắng, hắn cảm thấy lo lắng của mình có hơi dư thừa.
“Sư tôn, Bạch Viên trong Thanh Vân bí cảnh rất giống ngài, nó sống trong nhà gỗ, canh giữ Thanh Vân sơn.”
“Bạch Viên đó vô cùng lợi hại, đưa cho nó chuôi kiếm, nó có thể phá thủng bầu trời.”
Trần Mục biết sư tôn rất mạnh, ngay cả ông ấy cũng phải tán dương lão Bạch Viên, có thể thấy được sự phi thường của nó, cũng chẳng trách Thanh Vân Kiếm Tiên không yên tâm.
“Sư tôn, ngài đã từng gặp Kiếm Tiên chưa?”
“Kiếm Tiên còn sống thì chưa từng gặp, Kiếm Tiên ngã xuống thì đã gặp rồi.”
“Sư tôn, ngài có thể Kiếm Khai Tiên Môn không?”
“Có thể, nhưng không cần thiết.”
“Tại sao ạ?”
”Sau khi ta rời đi, ai sẽ bảo vệ Lăng Vân tông.” Trong mắt của Tô Mân là Lăng Vân tông.
Trần Mục hiểu rõ, đối với sư tôn mà nói, việc quan trọng nhất chính là bảo vệ Lăng Vân tông, đây là chuyện mà ông ấy cảm thấy có ý nghĩa nhất đời này.
“Khương sư tỷ có rời đi không ạ?”
Trần Mục nghĩ đến Khương Phục Tiên, nàng ta đã mạnh đến độ búng tay là phá vỡ các vì sao, Kiếm Khai Tiên Môn ắt hẳn là không khó.
Tô Mân nhìn về phía bầu trời sao rực rỡ: “Nó không thuộc về nơi này, đã định trước sẽ rời đi.”
Vẻ mặt Trần Mục hơi ngạc nhiên, vị hôn thê bỏ trốn thì phải làm sao? Khuôn mặt nhỏ của hắn nghiêm túc nói: “Sư tôn, đại khái Khương sư tỷ khi nào thì rời đi?”
“Đợi đến khi có tiểu bối có thể tiếp nhận vị trí của nó, sư tỷ của con sẽ rời đi.”
“Vậy thì được.”
Trần Mục bị dọa không nhẹ, cũng may tiểu bối của Lăng Vân tông vẫn còn cần thời gian rất dài.
Tô Mân cười ôn hòa nói: “Ngược lại con rất có tiềm năng tiếp nhận vị trí của Khương Phục Tiên.”
“Sư tôn, cho dù là tông chủ hay là vị trí của Trưởng Lão viện, con cũng đều không cần.” Trần Mục lắc đầu, hắn không muốn sống quá mệt mỏi.
Kiếm tu hẳn là nên tiêu dao tự tại.
Tô Mân gật đầu cười nhẹ: “Tần sư tỷ của con lại đang nhớ nhung vị trí đó.”
Trần Mục có thể cảm nhận được điều đó, có điều Khương Phục Tiên có đệ tử chân truyền là Triệu Phi Yến, vị trí tông chủ hẳn là sẽ không truyền cho Tần Nghê Thường.
“Phỏng chừng Khương Phục Tiên sẽ sớm rời đi, nếu không thì mầm giống tốt như con sao nó lại nhường cho vi sư.” Tô Mân cười rất vui vẻ, thu nhận Trần Mục làm đồ đệ, là chuyện vui vẻ nhất của ông ta trong mấy năm nay.
Đặc biệt là Trần Mục còn lấy được Vô Song, thành thạo Trảm Đoạn Kiếm Thế, Tô Mân cực kỳ hài lòng.
Đối với quyết định của Khương Phục Tiên, Trần Mục có quan điểm khác, tạm thời vẫn chưa thể chắc chắn được.
Hai sư đồ bọn họ trò chuyện từ cuộc sống cho đến tu hành, trò chuyện từ đêm khuya đến sáng sớm, Trần Mục đã hỏi Tô Mân rất nhiều vấn đề, bao gồm cả lĩnh vực và kiếm đạo.
Trời tờ mờ sáng, Trần Mục đi đến Lăng Vân phong, hắn chuẩn bị tìm Khương Phục Tiên để trò chuyện, nhưng nửa đường lại đụng phải Triệu Phi Yến đang cưỡi Băng Điểu màu tuyết.
“Ấy?”
Mặt Trần Mục đầy vẻ chấn kinh.
Triệu Phi Yến mặc chiếc váy dài chạm đất màu tuyết.
Dáng người kiêu hãnh ban đầu bị chiếc váy che khuất, mái tóc dài nhuộm thành màu bạc, xõa ra trên đầu vai, mặt che khăn voan mỏng, suýt chút nữa là Trần Mục không nhận ra.
“Triệu Phi Yến?”
Vẻ mặt Trần Mục đầy dấu chấm hỏi, hắn bước lên ngăn Triệu Phi Yến lại: “Sao ngươi lại ăn mặc thế này?”
“Giống không?”
Trần Mục hơi ngây ra.
Triệu Phi Yến cũng không hiểu: “Ta cũng không biết nguyên nhân, mệnh lệnh của sư tôn cứ chấp hành thật tốt là được, tiểu sư thúc chúng ta gặp lại sau.”
Trần Mục nhìn theo Triệu Phi Yến rời đi, lúc nàng ta ra khỏi Lăng Vân tông, Tằng Trường Sinh và mười mấy vị cường giả Kiếm Hoàng cũng rời đi theo nàng ta.
“Bọn họ đi đến Ngũ Tiên giáo? Đây là kế nghi binh.” Trần Mục bỗng nhiên hiểu ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]