Chương trước
Chương sau
Cách đó không xa, Băng Xà híp mắt lại, trong kiếm quang kia mang theo Lôi Đình Kiếm Ý, đây là tuyệt thế Thiên Kiêu mấy ngàn năm khó gặp.

Rầm! Một đầu của Song Đầu Lang Vương lăn xuống. Vô số yêu thú xung quanh sợ tới mức tè ra quần.

Trần Mục hao hết lực lượng toàn thân, nhưng Song Đầu Lang Vương cũng không chết, nó có hai cái đầu, có một cái đầu đã tránh được sát chiêu.

"Tên khốn, ngươi dám giết chết huynh đệ của Bổn Vương, Bổn Vương muốn phanh thây ngươi thành vạn mảnh!"

Lang Vương lại hung dữ xông tới. Trần Mục đã ngã trên mặt đất, hắn đã kiệt sức chỉ muốn nằm nghỉ ngơi một

lát, trong lúc hoảng hốt nhìn thấy bóng tuyết xinh đẹp xông tới, đôi chân dài của Triệu Phi Yến quét qua về phía Lang Vương.

Bùm!

Đầu sói bị Triệu Phi Yên đá cho nổ tung!

Trần Mục nhìn đôi chân dài trắng nõn kia, nghĩ cũng không dám nghĩ. Ngầu không quá ba giây.

Triệu Phi Yến nửa quỳ trên mặt đất.

Nàng ta mạnh mẽ thoát khỏi Vượn Tuyết Yêu Vương và Tuyết Ưng Yêu Vương, khóe miệng đầy vết máu.

Trần Mục cố gắng đứng lên, trầm giọng nói: "Phi Yên tỷ, tỷ không sao chứ?”

"Ngươi nói xem."

Triệu Phi Yến khẽ bĩu môi.

Một tên Yêu Vương đã ngã xuống, Vượn Tuyết Yêu Vương và Tuyết Ưng Yêu Vương cách đó không xa không khỏi kinh ngạc, mừng rỡ nói: "Nàng ta đã là nỏ mạnh hết đà hai chúng ta chia đều bảo bối trên người nàng ta, không phải càng tốt sao."

Hai tên Yêu Vương vẫn không từ bỏ.

Triệu Phi Yến bất đắc dĩ nói: "Không nghĩ tới ta sử dụng lá bài tẩy ở nơi bày! Sư tôn mà biết nhất định sẽ cười ta, lại bị Yêu Vương bức đến tuyệt cảnh."

Trần Mục nghe vậy thì kích động nói: "Nếu đã có lá bài tẩy, sao không dùng sớm?”

“Nói nhảm, lá bài tẩy mà tùy tiện lấy ra thì còn gọi là lá bài tẩy sao?" Triệu Phi Yến lấy ngọc bội màu tuyết từ trong ngực ra, Trần Mục cảm thấy rất quen thuộc, có chút giống với ngọc bội trong ngực hắn.

Triệu Phi Yến trực tiếp bóp nát ngọc bội.

Tuyết Ưng Yêu Vương và Vượn Tuyến Yêu Vương xông về phía Triệu Phi Yến và Trần Mục, mà Băng Xà phía xa lại đang chạy trốn.

Triệu Phi Yến bóp nát ngọc bội. Tuyết Sắc Kiếm Quang xuất thế.

Trần Mục nhìn kiếm quang chói mắt chém ra.

Kiếm quang đi tới đâu, mọi thứ đều bị chém vụn, hai Yêu Vương trước mặt co rút đồng tử, cứ như là nhìn thấy tử thần.

Tuyết quang nháy mắt xuyên qua ngực của chúng, yêu thú chắn ngang trước mặt đều bị chém đứt.

Trong một khoảnh khắc. Bắc Lâm trở nên yên tĩnh. Một kiếm này khiến cho một nửa Bắc Lâm biến mất.

Trong mắt Trần Mục mang theo khiếp sợ, hắn nhìn rừng cây biến mất ở trước. mặt, hơn mười ngọn núi đều bị san bằng, đây chính là sức mạnh của Kiếm Thánh!

Ngọc bội màu tuyết trong tay Triệu Phi Yến hóa thành bùn nhão, trong mắt nàng ta là sự mất mát, đây là lá bài tẩy, cũng là món quà mà sư tôn tặng.

Ngọc bội bị bóp nát trong nháy mắt, một nửa yêu thú ở Bắt Lâm bị tiêu diệt, ba tên Yêu Vương bỏ mạng ở khu vực lân cận, chỉ có Băng Xà mạnh nhất kia là không thấy bóng dáng.

Phi Yên lấy ra hai đan dược màu lam đưa cho Trần Mục, cất giọng nói suy yếu: "Đây là Uẩn Linh Đan, có thể nhanh chóng khôi phục linh lực.”

"Phi Yến tỷ, thật may khi có ngươi ở đây." Trần Mục dùng Uẩn Linh Đan, dược hiệu cực kỳ mạnh, linh lực cạn kiệt trong cơ thể đang nhanh chóng khôi phục.

Triệu Phi Yến dùng là đan dược màu đỏ, thân thể nàng ta bị thương rất nặng, trầm giọng nói: "Nơi này rất nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây."

Băng Xà kia có thể vẫn còn sống. Thực lực của nó vượt xa ba con Yêu Vương này. “Chờ một chút!"

Trần Mục nhìn Yêu Vương đã ngã xuống, hài cốt của chúng đều là bảo bối, mặc dù không thể mang thi thể của chúng đi, nhưng có thể mang yêu đan của chúng đi.

Trần Mục nhanh chóng tìm được yêu đan của ba Yêu Vương, ba viên yêu đan này so với Băng Sương Lang Vương lớn hơn nhiều, hình dạng giống như phôi thai.

"Ta làm sao lại cảm giác yêu đan này giống như phôi thai của nhân tộc chúng ta?" Trân Mục nghỉ hoặc nói.

Âm thanh của Triệu Phi Yến mệt mỏi vang lên: "Yêu Hoàng có thể mượn yêu đan để biến thành hình người, đương nhiên những Yêu Vương này cũng muốn tu luyện thành người.”

"Không ổn, Xà Yêu kia tới rồi." Triệu Phi Yến mang theo Ngự Kiếm của Trần Mục rời đi.

Bọn họ vừa mới rời đi, mặt đất đột nhiên chấn động, Băng Xà lập tức xuất hiện, đuôi rắn của nó quét qua, trực tiếp đập nát hài cốt của Yêu Vương, nhưng không thấy bóng dáng yêu đan.

Băng Xà lạnh lùng nói: "Nàng ta bị thương rất nặng, chạy không xa được, Xích Nha, theo dõi bọn họi”

Con quạ đỏ rực lóe lên rồi biến mất.

Băng Xà tập trung hung thú còn sót lại ở Bắc Lâm, ra lệnh cho chúng nó đuổi theo Triệu Phi Yến và Trần Mục, hiện tại nó chính là Vương duy nhất của Bắc Lâm này.

Triệu Phi Yến ngự kiếm mang theo Trần Mục chạy trốn, bọn họ phát hiện không cắt đứt được làn sóng yêu thú phía sau, nếu chạy về phía thành thị sẽ dẫn đến đại nạn.

Bọn họ chỉ có thể chạy đến nơi không có người ở, tốc độ của Triệu Phi Yến càng ngày càng chậm, thương thế của nàng ta không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.

Bởi vì sử dụng sức mạnh của bản mệnh kiếm quá mức, hàn khí trong cơ thể Triệu Phi Yến lại mất cân bằng thêm lần nữa, nàng ta bỗng nhiên hôn mê trên không trung.


Trần Mục ôm ngực, nơi đó rất ấm áp, trên người hắn có ngọc bội mà Khương Phục Tiên tặng.

Lúc Triệu Phi Yến lấy ra sử dụng, Trần Mục mới biết ngọc bội hóa ra có uy lực này.

Trong mắt Trần Mục, ngọc bội này là tín vật định ước của Khương Phục Tiên, hẳn không muốn bóp nát.

Mặc dù bóp nát ngọc bội cũng chỉ có thể tiêu diệt yêu thú xông lên phía trước, Băng Xà gian xảo giảo hoạt trốn ở phía sau cũng không chết được, Trần Mục và Triệu Phi Yến rất khó lòng sống sót trở về lại Hắc Thạch thành.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.