Mãi đến khi Cố Ỷ bước đến gần, người đàn ông mới nhận ra cô đến tìm anh ta. Cô lấy cớ mình là đồng nghiệp của nữ quỷ đến thăm vì nữ quỷ đang đứng gần đó dạy cô nói thế. May là người đàn ông không nghe được tiếng của nữ quỷ, không thì lời nói láo này cũng quá nhạt nhẽo.
Nhờ vào sự trợ giúp của nữ quỷ, Cố Ỷ đã trò chuyện vui vẻ với người đàn ông. Cô nhìn sang đứa nhỏ đang nằm ngủ say trong nôi. Đứa nhỏ không biết mẹ nó đã qua đời, cũng không biết những nỗi âu lo mà ba nó phải đối mặt. Nó cứ ngây thơ vô ưu vô lo ngủ một giấc ngon lành.
Một lúc sau, Cố Ỷ vừa thông báo mình đi vệ sinh vừa nháy mắt ra dấu với nữ quỷ. Cô vội bước ra phòng và tìm một nơi vắng người. Nữ quỷ thấp thỏm đi theo cô đến một lối thoát hiểm. Dường như chị ta lo rằng cô sẽ từ chối.
Cố Ỷ đồng ý thực hiện nguyện vọng của nữ quỷ. Trước đó, cô đã đưa cho Khương Tố Ngôn một người giấy tí hon có tác dụng xua đuổi quỷ nhập. Trong trường hợp xấu nhất, nàng sẽ dán người giấy đó vào lưng của cô để trục quỷ. Và nàng đã đồng ý giúp cô.
Trong quan điểm của Cố Ỷ, mặc dù cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Khương Tố Ngôn một trăm phần trăm nhưng nàng vẫn đáng tin hơn những con quỷ khác. Sau khi hoàn thành bước dự phòng, cô mới dám đồng ý với nữ quỷ.
Nữ quỷ cực kỳ vui mừng vì điều đó. Chị ta đi ra phía sau lưng của Cố Ỷ, sau đó nhập vào người cô.
Cố Ỷ không nhìn thấy hành động của nữ quỷ. Thế nhưng, ngay tại thời khắc bị nhập đó, cảm giác rợn tóc gáy trào dâng trong thân thể cô. Nó tựa như bắt một con sâu róm bỏ vào gáy và con sâu đó đang bò dần xuống xương cụt. Cảm giác không đau nhức nhưng rất ghê tởm. Không chỉ có thân thể bị ảnh hưởng, ngay cả tâm trí cũng không tránh khỏi. Cô cảm thấy có thứ gì đó chui vào đầu mình. Cơn choáng váng rợn người bắt đầu bao phủ cả người cô.
Đồng thời cũng ngay tại thời điểm đó, nhiều mảnh sự kiện liên quan đến nữ quỷ xuất hiện loáng thoáng trong tâm trí của Cố Ỷ. Hình như chúng đều là...ký ức thuộc về nữ quỷ. Việc đột nhiên tiếp nhận những thứ không thuộc về mình đã khiến cho cơ thể của Cố Ỷ sinh ra bản năng kháng cự kịch liệt. Cảm giác nôn mửa càng thêm dữ dội. Cô vịn vách tường, ngồi sụp xuống đất, hai tay che miệng nhằm ngăn lại cảm giác đó. Nó quá mãnh liệt, ùn ùn kéo đến cũng kéo dài thật lâu. Cô ngồi một hồi mới chậm rãi vịn tường đứng dậy.
Khương Tố Ngôn đang đứng cười. Theo Cố Ỷ, đó chính là cười trên nỗi đau của người khác. Nàng nói: 'Thấy thế nào? Rất khó chịu phải không? Nếu so sánh với việc thực hiện hôn ước với ta, bị nhập càng khó chịu hơn.'
Điều này đúng thật! Nhưng việc thực hiện hôn ước với Khương Tố Ngôn cũng chẳng dễ chịu đối với Cố Ỷ. Còn nhớ khi đó, cô bị kéo một phát, xuống thẳng âm phủ!
Cố Ỷ vịn vách tường đi đến nhà vệ sinh. Cô cũng dần hiểu lý do vì sao ả ác quỷ không động thủ với cô ngay lần đầu gặp mặt.
Cố Ỷ là đồ cực bổ nhưng không phải là từ hôm qua cô mới là đồ cực bổ. Cho nên, ý định ăn cô của ả đã được nhen nhóm từ lâu. Hai lần gặp trước đó, khi ả chưa biết đến sự tồn tại của Khương Tố Ngôn, theo lý mà nói, đáng lẽ ả nên ra tay với cô nhưng ả đã không làm điều đó. Hôm qua cô vẫn luôn không hiểu, mãi đến hôm nay, cô đã hiểu rõ ngọn nguồn.
Thời điểm mới vừa bị nhập, Cố Ỷ cực kỳ khó chịu. Thế nhưng cô vẫn biết cô là chủ nhân của thân thể này trong khi con quỷ chỉ là thứ ngoại lai. Thân thể vẫn do cô làm chủ và nó chỉ nghe theo sự điểu khiển của riêng mình cô. Tuy nhiên, mọi thứ sẽ biến hóa theo thời gian. Ác quỷ tồn tại trong cơ thể cô càng lâu, nó sẽ càng có được quyền điều khiển thân thể. Bởi vì thời gian bị quỷ nhập càng dài, cảm giác khó chịu sẽ càng tăng, bản năng kháng cự và đào thải thứ ngoại lai sẽ càng mãnh liệt. Dần dần, cơ thể và tâm trí sẽ ngày càng suy yếu. Khi đó, quyền khống chế cơ thể sẽ càng dễ bị con quỷ cướp đoạt.
Luận điểm đó đã được minh chứng rõ ràng ở Lý Diễm Hồng. Bản thân Cố Ỷ hiện tại vẫn còn an toàn.
Cố Ỷ vào phòng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ, sau đó mới dẫn theo con quỷ trên người xuất phát. Khương Tố Ngôn cũng đã chui vào trong bóng của cô. Cố Ỷ xuất phát với đầy đủ vũ trang: một con chui trong bóng, một con đeo trên lưng. Nếu bây giờ Lý Diễm Hồng chui đầu đến tìm cô, coi như không tính đến Khương Tố Ngôn, bà ta cũng chưa chắc đánh bại cô. Bởi vì cô có thể mượn lực lượng của nữ quỷ sau lưng để thực hiện những động tác nghịch lý giống như bà ta đã làm hôm qua.
Lúc Cố Ỷ trở về phòng bệnh, người đàn ông vẫn còn ngồi canh đứa nhỏ.
Cố Ỷ thở dài và trao lại quyền chỉ huy tạm thời cho nữ quỷ. Cảm giác đó vừa thần kỳ vừa mới lạ. Cô có thể nhìn thấy nữ quỷ vươn tay cầm lấy tay cô y như điều khiển một con rối. 'Con rối' Cố Ỷ chậm rãi đến gần hai cha con kia.
Cô nghe thấy nữ quỷ nói chuyện. Bản thân cô cũng không kìm được mà nói cùng lúc với chị ta. Miệng cô thuật lại từng chữ trong lời của nữ quỷ: 'Tôi ôm đứa nhỏ được không?'
Người đàn ông sửng sốt vì anh ta cảm thấy đã từng nghe qua giọng nói này, phải nói là rất quen thuộc. Trong thoáng chốc, anh ta thấy được hình ảnh của vợ mình trên người Cố Ỷ. Khi anh ta nhìn kỹ lại mới thấy người đó chỉ là đồng nghiệp của vợ anh ta.
Người đàn ông lặng thinh sau đó gật đầu. Anh ta ôm đứa nhỏ, trao cho Cố Ỷ. Anh ta vừa trao vừa chỉ cô cách ôm đứa bé. Thế nhưng, anh ta chỉ vừa dặn đôi ba câu, đã thấy Cố Ỷ ôm đứa nhỏ rất thuần thục.
Cố Ỷ ôm đứa bé vào lòng, cảm nhận hơi ấm và mùi sữa thơm trên người của nó. Đó không phải là mùi của sữa mẹ bởi vì mồ côi mẹ nên đứa nhỏ phải uống sữa bột để thay thế.
Hơi ấm của đứa nhỏ chợt làm cô nhớ người mẹ thân yêu của cô. Trong đầu cô cũng đang có rất nhiều hình ảnh lướt qua. Chúng đều là những hình ảnh trong ký ức của nữ quỷ. Hình ảnh chị ta vui sướng khi phát hiện mình có thai. Hình ảnh chị ta khó chịu vì ốm nghén. Hình ảnh hai chân chị ta sưng vù đau đớn khi ngủ. Hình ảnh chị ta vuốt ve bụng mình mà mơ ước tương lai ngọt ngào...Cuối cùng là hình ảnh chị ta hoảng sợ khi sinh mệnh bị tước đoạt.
Đó là một buổi chiều gió nhẹ. Chị ta đang gọi điện thoại năn nỉ chồng. Vất vả lắm, chị ta mới năn nỉ thành công và chồng chị ta đã đồng ý cho chị ta xuống lầu lấy bưu kiện. Sau một màn dặn dò dong dài của người chồng, chị ta cúp máy. Lúc đi thang máy xuống, chị ta đi cùng với hai mẹ con. Đứa nhóc đó còn nói bụng chị ta thật lớn. Mẹ cậu ta mới giải thích rằng bên trong đó có một em trai hay em gái sắp chào đời. Đứa nhóc đó đã 'òa' lên đầy ngạc nhiên. Sau đó, chị ta ra khỏi thang máy chào tạm biệt hai mẹ con kia vì họ phải đi tiếp xuống hầm gửi xe. Khu phố nơi chị ta sống được quản lý rất tốt, ngoài xe điện ra, ít có xe hơi chạy trên đường. Chị ta vốn muốn đi ra ngoài lấy bưu kiện đồng thời vận động cơ thể. Nào ngờ, một tên tài xế say rượu đang đạp ga chạy xe lao đến. Chiếc xe đụng vào bồn hoa và đâm thẳng đến chỗ chị ta. Chiếc xe chạy quá nhanh và hướng chiếc xe nằm trong góc chết trong tầm nhìn của chị ta. Ngay lúc chị ta nghe thấy tiếng xe thì đã quá trễ.
Chị ta cúi đầu và cúi người ôm chặt bụng. Trong giây phút chấn động đó, ý nghĩ duy nhất của chị ta: đứa nhỏ không thể có chuyện. Xe cứu thương 120 lao nhanh đến nhưng chị ta đã mất ý thức ngay từ lúc được chuyển lên xe. Đợi đến phòng cấp cứu, chị ta đã không qua khỏi. Việc duy nhất bác sĩ có thể làm đó là cứu đứa nhỏ.
Trước khi đứa bé ra đời, chị ta đã tắt thở. Chị ta biến thành quỷ và tận mắt thấy con của mình thuận lợi chào đời. Sự hạnh phúc vui vẻ tràn ngập cõi lòng chị ta. Hình ảnh đứa con bé bỏng chào đời đã lấp đầy các khoảng trống trong tim chị ta, không còn chỗ cho oán hận thù ghét.
Thứ níu giữ chị ta ở lại chính là nguyện vọng kia: nếu được ôm đứa nhỏ một lần, thì tốt biết bao.
Khoảng thời gian sau đó, chị ta vẫn luôn ở bên cạnh đứa con, nhìn ba đứa bé bồi hồi đứng bên ngoài phòng nhìn vào đứa bé đang nằm trong lồng sưởi, nhìn chồng chị ta luống cuống vụng về khi lần đầu ôm con. Lúc ấy, chị ta đã đứng cạnh chồng và cùng học cách bế con, học cách vòng hai tay nâng niu đứa bé.
Đến ngày hôm nay, chị ta đã thật sự ôm được con mình. Đứa bé nho nhỏ và mềm mại nằm gọn trong vòng tay chị ta, lặng lẽ hé mắt nhìn đôi chút. Dường như đứa bé kia biết người đang ôm nó là mẹ của nó nên nó đã cười thật tươi với Cố Ỷ.
Ba đứa nhỏ nói: 'Nó rất thích cô đó, người khác ôm, nó đều khóc.'
Cố Ỷ cười nhưng nước mặt dần chảy ra. Cô biết đó không phải nụ cười và nước mắt của cô. Tất cả đều thuộc về mẹ đứa bé.
Sau khi hoàn thành tâm nguyện, Cố Ỷ nhận ra nữ quỷ đang dần thoát ra khỏi người cô. Cô vừa ôm đứa nhỏ vừa xoay người để nhìn. Trước mắt cô, thân ảnh của nữ quỷ dần vụn vỡ thành những mảnh nhỏ và đang dần tiêu tán. Chị ta đã không còn gương mặt hoàn chỉnh nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, nụ cười rạng rỡ luôn ngự trị trên môi.
'Cám ơn cô...' Nữ quỷ tiêu tán khỏi nhân gian. Toàn bộ hồn lực của chị ta đang chảy về phía Cố Ỷ.
Dường như đứa nhỏ cũng nhìn thấy cảnh đó. Nó vừa vội đưa hai tay cào lung tung vào khoảng không vừa cười rạng rỡ.
Luồng hồn lực chảy vòng quanh đứa nhỏ một vòng, sau đó mới hoàn toàn trở thành vật sở hữu của Cố Ỷ.
Cố Ỷ trả đứa nhỏ lại cho người đàn ông, sau đó vội lau nước mắt: 'Xin lỗi anh, chợt nhớ đến mẹ đứa nhỏ... tôi không kìm được nước mắt.'
Người đàn ông cười đáp: 'Tôi cũng hay như thế, tôi vẫn luôn nghĩ, có khi nào vợ tôi vẫn luôn ở bên cạnh tôi và con hay không. Nhưng tôi càng hy vọng em ấy sẽ lên thiên đàng hoặc là được chuyển thế.' Anh ta cúi đầu hôn đứa bé: 'Tôi còn có đứa con, nó chính là kết tinh tình yêu và sinh mạng của chúng tôi. Dù em ấy không còn ở đây nữa, tôi cũng sẽ nuôi dưỡng con của chúng tôi nên người. Bởi vì, sự sống còn của nó đều do mẹ nó dùng tính mạng để che chở..'
Sau khi tạm biệt hai cha con, Cố Ỷ trở về tiệm vàng mã.
Lúc ngồi trên xe buýt, Cố Ỷ đã vội vòng tay ôm lấy ngực của mình. Hồn lực của mẹ đứa bé hoàn toàn khác với hồn lực của Nhân Nhân. Nó cực kỳ ấm áp. Đó là một cảm giác huyền học khó tả. Trời hè tháng bảy nóng nực khó chịu nhưng Cố Ỷ vẫn cảm nhận được sự ấm áp và mạnh mẽ của luồng hồn lực đó.
'Mọi bà mẹ trên đời, đều sẽ như vậy sao...sẽ đồng ý làm bất cứ chuyện gì vì con của họ?'
Mẹ của cô cũng như thế, sẽ làm mọi chuyện, vì cô. Lý Diễm Hồng cũng như vậy.
Khương Tố Ngôn thầm cười lạnh lẽo: Không hẳn ai cũng như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]