Sau khi lau khô vũng nước lớn trên sàn nhà, Cố Ỷ mới có thời gian nói với Khương Tố Ngôn: 'Thật ra, em ấy không biết mình đã chết ra sao, là một chuyện tốt.' 
Kết hợp lời kể của Đầu Rong Biển trước đó cùng với lời của Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ nghĩ có lẽ Nhân Nhân đã chết cực kỳ thảm nên em mới mạnh tới nỗi một con quỷ thâm niên như tên Đầu Rong cũng không đánh thắng em. 
Tên nam sinh vừa chết kia chắc chắn đã làm chuyện rất quá đáng với Nhân Nhân. Cố Ỷ không muốn suy đoán việc làm của cậu ta, cũng không có hứng thú biết cậu ta đã làm gì. Cậu ta đã bị mẹ của Nhân Nhân – Lý Diễm Hồng - chém chết coi như đã trả giá đắt cho hành vi trước đó của mình, coi như đã lấy thù báo thù. 
Sau khi thành quỷ, Nhân Nhân đã mất đi rất nhiều ký ức, đồng thời cũng quên mất bản thân em đã chết ra sao. Em chỉ nhớ tên cúng cơm của mình và số điện thoại của mẹ. Vậy là tốt rồi. Nếu như em nhớ lại cảnh tượng tử vong của mình, chắc chắn em sẽ vô cùng khó chịu. 
Cố Ỷ không muốn chứng kiến cảnh tượng đó. Nhân Nhân là một đứa trẻ ngoan. Em luôn thấy áy náy khi bản thân mang lại phiền toái cho người khác. Đối với một cô bé dễ thương như em, Cố Ỷ không cảm thấy việc nhớ lại toàn bộ sẽ là một việc tốt. 
Khương Tố Ngôn biết rõ suy nghĩ của Cố Ỷ. Dù có như thế nào, nàng cũng là một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-ke-thua-lao-ba/3382449/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.