Tư thế ngồi của Đầu Rong Biển vô cùng ngoan ngoãn, thậm chí còn ngoan ngoãn hơn Cố Ỷ ngồi trong lớp nghe cô giáo giảng hồi tiểu học. Nó ngồi với tư thế hai chân chụm sát lại, sát đến mức giữa hai bắp đùi không có một tí khe hở. Hai cánh tay ngoan ngoãn đặt trên đùi. Ngay cả tần suất nhiễu nước của đám rong trên đầu nó cũng giảm hơn trước rất nhiều. 
Tư thế siêu ngoan khiến Cố Ỷ phải nhìn thêm vài lần. 
Sau đó, ánh mắt của cô dời về cái quầy trước mặt. Trên mặt kính bây giờ đã tụ một vũng nước bởi vì hành động bạo kích vừa rồi của tên Đầu Rong Biển. Vũng nước dơ vô cùng, mùi thúi xộc thẳng vào mũi. 
Để hình dung thứ mùi đó, nó như mùi của cái đầm nước có hai con cá chết. Xác cá bắt đầu thối rữa, vừa tanh vừa thúi lẫn chút mùi bùn đất của nước sông. 
Mùi thúi khó chịu đến mức Cố Ỷ phải che mũi, phe phẩy bàn tay nhằm xua đi cái mùi đó. 
Khương Tố Ngôn đáp xuống bên cạnh Cố Ỷ. Nàng đưa ngón tay ra. Cái ghế đang ngã xuống đất tự động dựng lên, thành thật đặt sau lưng Cố Ỷ. Chỉ cần cô muốn ngồi là có thể ngồi xuống được vững vàng. 
Nhưng Cố Ỷ hoàn toàn không có ý định ngồi, thậm chí còn muốn chạy xa do cái mùi kia quá kinh khủng. Nếu cô còn tiếp tục ngửi có khi sẽ bất tỉnh vì nó. 
Dĩ nhiên, cái mùi này chỉ có tác dụng với một mình Cố Ỷ. Dù là Khương Tố Ngon hay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-ke-thua-lao-ba/2630419/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.