Ngoài hành lang là một mảnh đen nhánh, chỉ có chút ánh sáng mỏng manh từ ánh trăng bên ngoài khung cửa sổ chiếu vào.
Yến Thời Tuân đi đến phòng Bạch Sương.
Ngôi biệt thự này đã có trăm năm lịch sử. Mặc dù đã được tu bổ lại để phù hợp hơn với sự hiện đại bấy giờ. Song, vẫn còn giữ được cấu trúc và trang hoàng năm đó.
Tầng 3 được thiết kế theo hình chữ U, có hai phòng ngủ nằm đối diện nhau, hành lang và cầu thang đi lên đều được trạm khắc từ những thanh gỗ quý hiếm, nhìn vào vẫn có cảm giác trơn bóng, sáng chói. Mơ hồ có thể tưởng tượng, tòa nhà năm đó có bao nhiêu xa hoa, khí phái.
Nhưng hiện tại, từng bước đi lên cầu thang lẳng lặng vang lên những thanh âm "Kẽo kẹt", "Kẽo kẹt".
Giữa ban đêm an tĩnh, có vẻ càng thêm tĩnh mịch, sởn tóc gáy.
Buổi chiều, Bạch Sương từng đến hoa viên phát sóng trực tiếp ca hát, cơm chiều ăn cũng rất ngon. Yến Thời Tuân tuy không cùng mọi người tranh phòng nhưng vẫn chú ý đến nơi mà Bạch Sương đã chọn.
Cô ở tầng ba, vừa vặn căn phòng của Yến Thời Tuân nằm trong góc chết. Nếu không tự mình đi lên, chẳng thể nào xác định được Bạch Sương có thực sự mất tích như lời nói của kẻ bên ngoài cửa phòng cậu hay không.
Khi cậu đến nơi, rất xa liền nhìn thấy cửa phòng Bạch Sương đang mở toang.
Bên trong một bóng người.
Yến Thời Tuân đứng trước cửa nhìn vào, cậu không tùy tiện gọi tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-debut-toi-bao-hong-roi/3048544/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.