Trời mưa luôn khiến tỷ lệ tai nạn giao thông tăng lên đáng kể.
Chấn Điền ngồi thừ người với cái chân bó bột trong bệnh viện, bên cạnh là Doanh Nghiêm đỏ mắt như có thể khóc bất kỳ lúc nào.
“Anh không sao mà.” Anh xoa tóc cậu an ủi như mọi khi.
“Ngã gãy cả chân mà còn không sao!” Sắc mặt Doanh Nghiêm vẫn luôn tái nhợt kể từ khi đến đây, “Anh đừng đi ra khỏi nhà nữa được không? Bên ngoài sao lại nguy hiểm đến vậy chứ?”
Nói rồi cậu dùng tay níu lấy tay anh, dáng vẻ cực kỳ đáng thương khiến trái tim Chấn Điền muốn mềm nhũn theo.
“Bé ngốc, chân anh thế này thì còn đi đâu được nữa.” Anh thở dài, “Bác sĩ bảo phải ba tháng nữa mới được tháo bột.”
Công ty cũng cho anh nghỉ ba tháng không lương. Nhưng trong tình huống này thì cũng chẳng khác thất nghiệp tạm thời là bao.
Tiền nhà cũng bao nhiêu chi phí khác, không biết nên giải quyết sao đây. Doanh Nghiêm làm freelancer tại nhà, thu nhập lên xuống thất thường không ổn định, trước kia đều là lương của Chấn Điền trang trải sinh hoạt phí hai người họ. Cũng may ngày thường anh lo xa nên lập quỹ dự phòng, hiện tại cũng không bết bát đến mức không có cơm mà ăn.
Doanh Nghiêm vẫn chưa nghĩ tới những vấn đề xa xôi này như Chấn Điền. Hiện tại cậu vô cùng vui vẻ khi mỗi ngày đều nhìn thấy anh ở nhà, thỉnh thoảng lại cứ chạy ra chạy vào phòng để kiểm tra xem anh thế nào rồi.
Chấn Điền phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-cuc/3471913/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.