- Ân, vậy ngày mai tôi dẫn cô đi, thuận tiện cũng thăm Tiết lão sư. - Trương Linh nhiệt tình nói. - Ngày mai cô không đi làm à? - Mạc Bảo Bảo hỏi. - Đi làm? Ở đây trừ mấy ngày nghỉ, ngày lễ có khách du lịch đến, ngày thường rất ít có người đến, nếu có đến họ cũng không ở khách sạn, rất mắc! Lão bản của chúng tôi căn bản là mặc kệ, chỉ cần chúng tôi làm tốt phân chia nhau công việc là được! - Trương Linh không thèm để ý trả lời. - Vậy cám ơn cô! - Mạc Bảo Bảo nói. - Không có gì, trước tiên theo tôi đi rửa mặt, ngủ sớm, sáng mai còn đi bộ lên núi mất 2, 3 tiếng đó. - Trương Linh đứng dậy nói. - Tốt. - Mạc Bảo Bảo đứng dậy đi theo. Bắt đầu từ ngày mai, sẽ là một ngày mới. Lớn đến tuổi này, đây là lần đầu tiên Bảo Bảo đi đường xa như vậy, lại còn là đường núi. Trước không nói đường xa cỡ nào, chỉ nói đến đường núi gập ghềnh cũng đủ làm Bảo Bảo muốn khóc. Bất quá xem Trương Linh đi ở phía trước nhỏ tuổi hơn mình, lại còn cõng cái túi thật lớn, nhìn lại mình hai tay trống trơn Mạc Bảo Bảo cũng không có mặt mũi oán giận. Sau vô số lần Mạc Bảo Bảo nghĩ chân của mình mau tàn phế, vô số lần kiên trì đi tiếp, vô số lần nghĩ muốn từ bỏ, rốt cuộc tới nơi. Trương Linh hưng phấn lôi kéo Mạc Bảo Bảo đang lay động, chạy vội tới trước cửa có cây quả vàng, vừa gõ cửa vừa gọi to: - Tiết lão sư, Uông sư mẫu, con trở về gặp mọi người! Mạc Bảo Bảo chưa kịp phản ứng, đã bị Trương Linh kéo vào sân nhà, liền thấy trong sân có một người đàn ông trung niên nho nhã, mặc bố y, đang cầm cây gậy chỉ lên bảng đen, đối với các hài tử ngồi dưới đất nói: - 13 trừ 9 còn bao nhiêu? Còn chưa đợi các hài tử trả lời, lại nghe một giọng nữ ôn nhu mở miệng: - A, là Linh tử đã trở lại à? Lão Tiết, bằng không nghỉ học chút đi, nghỉ ngơi một chút. Tiếp theo thấy một vị phụ nữ trung niên mặc bố y màu xanh đen xuất hiện trong tầm mắt Mạc Bảo Bảo. Không thể không nói, đây là một người phụ nữ xinh đẹp. Ngũ quan nhu hòa, diện mạo xinh đẹp, cho dù đã có tuổi, trên trán có mơ hồ nếp nhăn, lại như cũ làm cho người ta thừa nhận từ đáy lòng sắc đẹp ấy. Nổi bậc nhất là khí chất dịu dàng của nữ tử, tựa như thu thủy, nữ tử thậm chí không cần nói, chỉ cần đứng ở nơi đó cũng khiến cho người ta thấy thân thiết. Chỉ thấy người đàn ông bị gọi lão Tiết hơi bất đắc dĩ nhíu mày, sau đó mở miệng: - Nghe sư mẫu các ngươi, nghỉ một chút đi. - A, sư mẫu vạn tuế! - một đám tiểu hài tử vội vàng đứng lên ồn ào nói. - Các ngươi này đàn quỷ bướng bỉnh. - nữ tử được gọi sư mẫu nhìn đám tiểu hài tử này liền híp mắt cười rộ lên, sau đó tiến lên vài bước lôi kéo tay Trương Linh, hỏi - Linh tử, sao lại trở về? Hôm nay không đi làm sao? - Ha ha, sư mẫu, hôm nay cô ấy muốn tới Quan Âm suối, mà lão bản chúng con không có ở khách sạn, nên con liền trực tiếp dẫn cô ấy tới, con còn mang theo thật nhiều đồ vật trở về nè! - Trương Linh vội vàng trả lời. - Ngươi này tiểu bướng bỉnh! - bị gọi sư mẫu nữ tử mỉm cười, điểm điểm trán của Trương Linh, sau đó cười đối với Mạc Bảo Bảo hỏi - Vị tiểu thư này.. - A, con gọi là Mạc Bảo Bảo! - Bảo Bảo thân mật trả lời. - Cái gì? Mạc Bảo Bảo? - nữ tử nháy mắt dừng tươi cười, giật mình thì thầm. - Làm sao vậy? - Mạc Bảo Bảo không rõ hỏi lại. Nữ tử không trả lời, ngược lại hướng về phía Tiết lão sư hô. - Lão Tiết, mau tới đây, mau tới đây! - Làm sao vậy? - vừa nghe nữ tử kêu to, trung niên nam tử vội vàng chạy lại hỏi, nữ tử không giải thích, mà chỉ vào Mạc Bảo Bảo nói. - Cô ấy nói cô ấy là Mạc Bảo Bảo, Mạc Bảo Bảo, Mạc Bảo Bảo đó! - Cái gì? Mạc Bảo Bảo? - trung niên nam tử nghe liền giật mình lặp lại, không xác định quay đầu hướng Bảo Bảo hỏi: - Cô thật sự kêu Mạc Bảo Bảo? Mạc trong mạc danh kì diệu, bảo trong bảo bối? - Vâng, làm sao ngài biết? - Mạc Bảo Bảo khó hiểu gật đầu hỏi. - Vậy gia gia cô gọi là gì? - Nam tử trung niên vội vàng hỏi. - Ông nội tôi là Mạc Đại Niên.. Nam tử kia nghe Bảo Bảo trả lời, thất thần không chừng nhìn cô thở dài nói - Vậy đúng rồi, cô là Mạc Bảo Bảo.. Nữ tử kia còn có chút do dự hỏi: - Thật là cô ấy? - Đúng vậy, thật là cô ấy, thật là Mạc Bảo Bảo! - Rốt cuộc là sao vậy? Tôi là Mạc Bảo Bảo thì có vấn đề gì sao? - Bảo Bảo nghi hoặc hỏi. - Không có, không có chuyện gì cả, mau vào phòng.. Vào phòng ngồi. - Người phụ nữ trung niên vội vàng cười trả lời, dẫn đầu đi trước bước vào phòng. Mạc Bảo Bảo không biết rõ ràng chuyện gì, liền đi theo Trương Linh bước vào phòng. Đi vào phòng liền thấy một cái bàn lớn, mấy cái ghế gỗ, xung quanh trống trải không có thêm bất kỳ một đồ vật nào. Trương linh mở miệng giải thích: - Nếu bên ngoài thời tiết không tốt, liền ở trong phòng dạy học, nếu trong phòng để nhiều đồ vật thì học trò ngồi không tiện. Mạc Bảo Bảo hiểu rõ gật đầu, có chút kính nể nhìn người phụ nữ trung niên. Bà ấy cười cười nhìn Mạc Bảo Bảo và Trương Linh nói: - Các con ngồi đi, ta đi xem phòng bếp nước đã sôi chưa, ta đang nấu nước. - Vâng, sư mẫu, vậy để con giúp người đi, phải biết rằng nhóm lửa là sở trường của con! - Trương Linh cười tủm tỉm nói. - Nhìn ta vô dụng như vậy sao? Còn cần con hỗ trợ? Ta làm một tí là xong, con ở lại nói chuyện với Mạc Bảo Bảo, ta đi một lát rồi quay lại. - người phụ nữ trung niên cố ý phụng phịu, sau đó liền cười rộ lên, Bảo Bảo nhìn cảnh ấy như muốn rơi lệ. Chưa từng có một người phụ nữ nào từ ái như vậy, sủng nịch như vậy đối đãi cô. Nếu nói cô đời này khuyết thiếu tình thương của cha thì có thể từ Mạc lão gia tử bù đắp lại. Nhiều năm qua như vậy, trong ấn tượng của Mạc Bảo Bảo đối với mẹ cho tới bây giờ đều là trống rỗng. Cho tới bây giờ cô đều không rõ vì sao từ nhỏ đã có người sáng tác văn ca tụng tình mẫu tử vĩ đại. Trong mắt của cô mẹ là gì? Cho tới bây giờ cô đều không có mẹ, tình thương của mẹ đối với cô bất quá là lời nói suông mà thôi. Cho nên nhiều năm qua cô sớm đã thành thói quen không có mẹ. Cô vẫn nghĩ đến mẹ đối với cô cũng như đối với người xa lạ, tình thương của mẹ đối với cô chả là gì cả. Nhưng hôm nay khi cô thấy một người phụ nữ trung niên dịu dàng nhìn cô mỉm cười, khi cô nghe thấy người phụ nữ ấy dùng thanh âm nhu hòa nói chuyện với Trương Linh thì từ trong đáy lòng cô bỗng nhiên xuất hiện sự hâm mộ, một sự chua xót, ủy khuất. Lúc này cô bỗng nhiên phát hiện cô cũng không phải là không cần mẹ, mà trong cuộc sống của cô căn bản là không có mẹ, cho tới bây giờ cô không biết cuộc sống có mẹ là như thế nào, cho nên cô nghĩ rằng không có mẹ cũng không sao. Nhưng là khi cô gặp được, khi cô nghe thấy, khi cô hiểu được, cô mới phát hiện cô rất khát vọng.. Cô muốn có mẹ. Theo phương diện nào đó mà nói, thật ra cô cũng có mẹ, mẹ của Ninh Phượng Nam hẳn cũng là mẹ của cô. Nhưng Mạc Bảo Bảo không cảm giác được sự quan tâm của tình mẫu tử ở bà ấy. Tuy rằng bà ấy đối xử với cô đều rất tốt, chuyện gì cũng duy hộ cô, nhưng cô vẫn cảm thấy một sự ngăn cách vô hình. Mạc Bảo Bảo hiểu được mẹ chồng của cô thật ra trong tâm có chút bất hòa với cô, cho nên sau khi kết hôn cô cũng rất ít cùng bà ấy tiếp xúc. Nhưng hôm nay cô muốn có một người giống người phụ nữ trung niên này làm mẹ, không cần xinh đẹp cỡ nào, tài năng cỡ nào, chỉ cần bà ấy có thể bao dung cô, có thể những lúc cô buồn an ủi cô, có thể khi cô không có chỗ nào để đi sẽ giang tay che chở cô. Mẹ! Cô muốn có mẹ! Mà ở bên này, người phụ nữ đi ra sau không có hướng phòng bếp đi đến, bà ấy xoay người hướng tới buồng trong, vừa mới vào cửa lại thấy Tiết lão sư ngồi ở bên giường, ông nhíu mày nhìn bức thư trên tay. Người phụ nữ mở miệng nói: - Hoài Nhơn, ông xác định là cô ấy sao? - Đúng vậy, Triệu Quân, Tôi vừa mới đem thư tỉ mỉ đọc lại một lần, Mạc lão gia tử trong thư có nhắc đến Mạc Bảo Bảo, chính là cô ấy. - người đàn ông gọi là Hoài Nhơn gật đầu trả lời. - Vậy Mạc lão gia tử đã qua đời thật sao? - người phụ nữ nghe vậy đột nhiên nghẹn ngào. - Hẳn là đúng vậy! - Tiết Hoài Nhơn gật gật đầu, mở miệng nói: Năm năm trước, tôi nhận được Mạc lão gia tử gửi đến thư, trên đó nói sau khi ông tạ thế, cháu gái Mạc Bảo Bảo vạn nhất sống không tốt, không còn chỗ nào để đi, con bé sẽ theo nguyện vọng của ông trở về Quan Âm suối, khẩn cầu chúng ta nể mặt ông ấy giúp con bé, giữ con bé ở lại chăm sóc tốt cho nó. - Như vậy, Mạc Bảo Bảo hiện nay là không có chỗ để ở sao? - người phụ nữ hỏi. - Hẳn là thế! - Tiết Hoài Nhơn gật đầu mở miệng nói - Mạc lão gia tử từng gửi kèm trong thư hai bức ảnh chụp của Mạc Bảo Bảo, còn đơn giản tả lại cá tính của con bé, bà nhìn kỹ xem ảnh chụp rồi nhớ lại Mạc Bảo Bảo hôm nay ăn mặc cùng thần sắc sẽ biết Mạc Bảo Bảo hẳn là không còn chỗ nào để đi. Người phụ nữ đưa tay tiếp nhận ảnh chụp, nhìn Mạc Bảo Bảo trên bức ảnh thần thái phi dương, ánh mắt ngạo mạn, kiêu ngạo giống như một con chim khổng tước, rồi liên tưởng đến hôm nay thấy Mạc Bảo Bảo có chút chật vật, bà liền thở dài nói: - Thật là đáng thương mà! Sau đó hai người đồng thời lâm vào trầm mặc. Một lát sau người phụ nữ mở miệng đánh vỡ trầm mặc: - Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta muốn làm như thế nào? Đối xử với con bé như thế nào? Tiết Hoài Nhơn cúi đầu tự hỏi một lát, nói: - Tận lực nghiêm khắc đối đãi Mạc Bảo Bảo, con bé làm không tốt việc gì thì nhất định phải nghiêm khắc chỉ ra, lúc nên phạt thì không chỉ phạt thôi mà còn phải phạt nặng. Đồng thời phải dạy dỗ con bé thật nghiêm túc, đem cá tính của con bé mài dũa lại. - Nhưng chúng ta không phải là đối xử với con bé thật tốt sao? Vì sao phải đối xử nghiêm khắc với con bé? Làm như vậy sẽ khiến Mạc lão gia tử thất vọng sao? - người phụ nữ khó hiểu hỏi. - Vì không làm thất vọng Mạc lão gia tử cho nên chúng ta mới phải nghiêm khắc giáo dục Mạc Bảo Bảo! Muốn làm cho con biết phải chân chính trưởng thành, làm cho con bé hiểu được, nó còn sống, là vì điều gì! - Tiết Hoài Nhơn nghiêm túc trả lời. - Nhưng vì sao phải dùng phương pháp nghiêm khắc như vậy? - người phụ nữ vẫn nghi hoặc như cũ hỏi. Tiết Hoài Nhơn không nói thêm gì nữa, ông lặng lẽ gấp bức thư Mạc lão gia tử gửi cho ông cất lại chỗ cũ, sau đó ông đứng lên dùng ngữ điệu hơi đau tích mở miệng nói: - Nữ tử tính kiêu, dịch tảo yêu.. Nói xong cũng không quay đầu lại đẩy cửa bước ra ngoài. Mạc Bảo Bảo tính tình kiêu ngạo bao nhiêu, ngay cả chính bản thân cô ấy còn không biết. Tư tưởng của cô ấy rất cực đoan, người bình thường rất khó lý giải, sự kiêu ngạo của cô ấy giống như là khắc vào trong xương. Nếu muốn dạy dỗ Mạc Bảo Bảo mà không bỏ ra nhiều sức lực, nhiều công phu thì đối với cô ấy mà nói không chỉ có vô dụng, ngược lại dễ dàng khiến cho cô ấy sinh ra tâm lý phản nghịch, đến lúc đó mất nhiều hơn được. Hơn nữa, hiện tại đúng là thời điểm Mạc Bảo Bảo yếu ớt nhất, cũng có thể nói là thời điểm giáo dục tốt nhất. Từ nhỏ mạc lão gia tử đã rất yêu thương cô ấy, luôn không nhẫn tâm nghiêm khắc giáo dục cô ấy, cho dù hình thành tính cách thật không tốt Mạc lão gia tử vẫn bao dung. Nhưng hôm nay tình thế bất đồng. Mạc lão gia tử qua đời, sẽ không còn ai nguyện ý bao dung cô ấy. Cho nên Mạc Bảo Bảo phải trưởng thành, phải trở nên mạnh mẽ để không cần người khác bảo vệ cô ấy. Như vậy bọn họ không thể giống Mạc lão gia tử đối xử với cô ấy thật tốt được, bằng không cô ấy sẽ theo bản năng đem tất cả hi vọng ký thác lên người bọn họ, lại dẫm lên vết xe đổ. Cho nên muốn giáo dục Mạc Bảo Bảo, đầu tiên bọn họ phải cứng rắn đối xử với cô ấy, như vậy cô ấy mới có thể chân chính trưởng thành, học được đối tốt với bản thân. Nhiệm vụ này là một nhiệm vụ rất khó giải quyết. Mạc Bảo Bảo được hai người nhiệt tình khoản đãi, sau đó vợ của Tiết lão sư - Uông Triệu Quân nữ sĩ cực lực giữ lại, Mạc Bảo Bảo đã ở lại đây. Còn Trương Linh ăn cơm trưa xong, đã dẫn Mạc Bảo Bảo dạo qua một vòng sau đó liền rời đi. Ngày mai cô ấy còn phải đi làm, hôm nay bắt buộc phải trở về. Vì thế bắt đầu từ hôm nay, Mạc Bảo Bảo lần thứ hai học trưởng thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]