Ninh Phượng Nam vẫy tay với Trần Thi Vũ, không nhìn bên má bị sưng của cô ta, nói "Cô đứng một bên đi." Trần Thi Vũ sửng sốt, muốn nói gì đó lại thôi, dùng ánh mắt càng đáng thương nhìn Ninh Phượng Nam rồi yên lặng đến góc phòng khách. Ninh Phượng Nam đứng lên, nhìn trước mắt Mạc Bảo Bảo cao đến bả vai của của hắn, dùng trầm thấp giọng nói mở miệng: - Bảo Bảo, không có nguyên nhân khác, chỉ là tôi nhẫn chịu không nổi. - Anh nhẫn chịu không nổi? Anh nhẫn chịu không nỗi về cái gì? - Mạc Bảo Bảo kích động đứng lên, - em ở trước mặt anh chưa từng phát giận, em chưa từng đối với anh vênh mặt hất hàm sai khiến, ở trước mặt người khác luôn duy hộ anh, vì anh, em thậm chí làm trái lời ông nội, em khóc cầu gia gia gả em cho anh, anh nhẫn chịu không nỗi, anh nhẫn chịu không nỗi chỗ nào? Em luôn nhân nhượng vì lợi ích toàn cục còn chưa đủ sao? - Cô không hiểu thời đi học có bao nhiêu người khinh thường tôi, mắng tôi là tiểu bạch kiểm, mắng tôi ăn cơm mềm, bởi vì ở trước mặt cô bọn họ đều đối với tôi thật tốt, cô căn bản không biết sau lưng bọn họ ác độc bao nhiêu. Cô không hiểu tôi cố gắng học tập bao nhiêu, tôi liều mạng học tập mới có thể thi đậu Havard, hơn nữa còn lấy được học bổng toàn phần, chỉ vì cô mà giấy báo đậu thành phế thải, ở tình huống tôi còn không biết gì bọn họ đã đưa tôi vào bộ đội. Cô có biết lúc đó tình cảnh tôi xấu hổ biết bao nhiêu, những ngày ở bộ đội tôi khổ sở cỡ nào, cơ hồi mỗi ngày huấn luyện đều bị đánh, như vậy cô biết không? Cô biết không? Cô không hề biết! Cô khi đó còn đi theo Mạc lão gia đi công du các quốc gia ở Âu Châu. Thậm chí khi cô gọi điện tới bộ đội tìm tôi, tôi còn làm bộ như không có gì nói với cô tôi ở trong quân đội rất tốt. Mạc Bảo Bảo, tôi vì cô học nấu ăn, học làm việc nhà, tôi vì cô mà luôn bảo trì khoảng cách với nữ nhân khác. Bảo Bảo, vì cô, những chuyện này tôi đều nhịn, tôi nghĩ vì lúc còn nhỏ cô giúp đỡ tôi, khi tôi tứ cố vô thân đã thích tôi, những năm tháng tôi bi thảm nhất đã yêu tôi, vì cô, những thứ này tôi đều chịu được! Nhưng cô có biết tôi không chịu đựng được nhất là gì không? – Ninh Phượng Nam hướng về phía Mạc Bảo Bảo hét lớn. Mạc Bảo Bảo bị lời nói của hắn khiến cho khiếp sợ không nói ra lời, cô chưa bao giờ biết, nguyên lai cô từng mang đến cho hắn nhiều tổn thương đến vậy, tuy không phải bổn ý của mình nhưng xét đến cùng đều là vì cô mà ra. - Là cái gì? - đầu Mạc Bảo Bảo một mảnh mơ hồ, không chịu khống chế thuận theo lời nói của Ninh Phượng Nam. - Là tất cả cố gắng của tôi, sở hữu vinh dự, sở hữu tự tôn, sở hữu kiêu ngạo đều là vì cô, Mạc Bảo Bảo! – Ninh Phượng Nam hét lớn, - ở quân đội tôi liều mạng cố gắng huấn luyện, mỗi một môn đều là hạng nhất, vốn theo lẽ thường đều được thăng chức, lại ở trong mắt người khác đều là vì cô Mạc Bảo Bảo! Sở hữu vinh dự của tôi đều nhờ Mạc Bảo Bảo cháu gái duy nhất của Mạc lão gia, mà tôi là người trong lòng của Mạc Bảo Bảo cho nên bọn họ đề bạc tôi, khen thưởng tôi. Khi tôi giới thiệu tôi là Ninh Phượng Nam, bọn họ không biêt tôi là ai, đến khi nhắc tới tôi là Mạc Bảo Bảo lão công, bọn họ mới bừng tỉnh đại ngộ. Có Mạc Bảo Bảo ở bên cạnh, bọn họ vĩnh viễn nhìn không tới tồn tại của tôi. Những cố gắng phấn đấu của tôi ở trong mắt bọn họ đều là chuyện cười! – Ninh Phượng Nam nói xong lời cuối cùng nhịn không được xả qua bả vai Mạc Bảo Bảo, loạng choạng giận dữ hét lên. - Bảo Bảo, nếu tôi là một kẻ tầm thường vô vi, ngực không có chí lớn, tôi sẽ không cảm thấy vấn đề gì, tôi sẽ không vì vậy mà cùng cô ly hôn, thậm chí còn cảm thấy may mắn gia thế tốt của cô. Nhưng tôi không phải! Mạc Bảo Bảo, tôi không phải! Ninh Phượng Nam tôi không phải người an phận thủ thường, tôi có hùng tâm, có khát vọng. Tự tôn của tôi, kiêu ngạo của tôi không cho phép cả đời tôi ở dưới quang hoàn một nữ nhân, cho dù nữ nhân đó là cô Mạc Bảo Bảo cũng không được! Cho nên Bảo Bảo, tôi muốn ly hôn, chúng ta phải ly hôn, tôi muốn giãy khỏi trói buộc của cô, lau đi ấn ký cô khắc trên người tôi, tôi muốn cho tất cả mọi người hiểu được, tôi – Ninh Phượng Nam thành công là hoàn toàn dựa vào năng lực của chính mình. Hơn nữa, Mạc Bảo Bảo, tôi hao hết tâm tư sủng cô hơn 20 năm chẳng lẽ còn không đủ sao? – Ninh Phượng Nam hồng hốc mắt rít gào. - Như vậy, anh là nhất định phải ly hôn với em đúng không? Anh muốn dứt bỏ hết thảy dĩ vãng của chúng ta, đem em bài trừ ra ngoài thế giới của anh đúng không? Anh là thật sự không cần em nữa đúng không? – Mạc Bảo Bảo rốt cuộc nhịn không được khóc rống hỏi. - Đúng vậy Bảo Bảo, tôi phải rời khỏi cô, nhưng này không có nghĩa là tôi buông bỏ cô, cuộc sống hiện tại của cô sẽ không bị thay đổi. Nếu cô muốn đi Paris tôi sẽ như cũ phái chuyên cơ chở cô đi, căn biệt thự cô đang ở vẫn thuộc về cô, tôi sẽ không cho bất luận kẻ nào đến quấy rầy cô. Còn có Di viên và mấy căn biệt thự vùng ngoại thành đều đứng tên cô, tất cả tài sản của cô tôi không đụng vô một phần nào. Tôi sẽ chuyển cho cô 6000 vạn, gia gia để lại cho cô tài sản tôi sẽ trả lại cho cô. Sau này hàng tháng tôi sẽ cho cô 80 vạn tiền trợ cấp, cô không cần phải lo lắng vấn đề vật chất, tôi sẽ vĩnh viễn bảo hộ cô, không cho bất luận kẻ nào khi dễ cô, duy nhất bất đồng chỉ là Ninh Phượng Nam tôi không phải là trượng phu của cô nữa mà thôi. – Ninh Phượng Nam nói. - Duy nhất bất đồng? – Mạc Bảo Bảo thấp giọng nói. – đúng vậy, những cái khác không thay đổi, chỉ có anh không hề là A Nam của em mà thôi.. nhưng đã không có anh, em muốn mấy thứ này làm gì? Em cần chúng có ích lợi gì? Anh nói đi, nói đi! – Bảo Bảo rít gào. - Bảo Bảo, cô bình tĩnh một chút! – Ninh Phượng Nam giữ chặt Bảo Bảo quát lớn. - Em bình tĩnh? Anh còn nói em bình tĩnh, anh đều không cần em nữa, em không bình tĩnh được, em không thể! – Mạc Bảo Bảo một phen hất Ninh Phượng Nam ra, hướng đến một bên chạy tới. - Mạc Bảo Bảo! – Ninh Phượng Nam giận dữ hét lớn muốn để cho Mạc Bảo Bảo dừng lại. - Ninh Phượng Nam! – Mạc Bảo Bảo xoay người, trên tay cầm súng chỉ hắn. - Mạc Bảo Bảo, cô muốn làm gì? – Ninh Phượng Nam nhìn súng chỉ hướng hắn liền lớn tiếng hỏi. - Ninh Phượng Nam, anh dám ly hôn, tôi liền nổ súng giết anh.. - Mạc Bảo Bảo thấp giọng trả lời. - Vậy cô nổ súng đi, Bảo Bảo, cô giết tôi đi, tôi nguyện ý chết dưới súng của cô, tôi không phải không thương cô, chỉ là tự tôn của tôi, kiêu ngạo của tôi làm cho tôi không có cách nào ở chung với cô được nữa, như vậy cảm giác sống không bằng chết, như vậy tiếp tục tôi điên mất, tôi sẽ điên! Bảo Bảo, cô nổ súng đi, bắn đi, cô bắn đi! – Ninh Phượng Nam càng thêm kích động, vừa nói vừa đi về hướng họng súng. - Anh nghĩ tôi không dám sao? Ninh Phượng Nam, anh thật sự nghĩ tôi không dám nổ súng? - Mạc Bảo Bảo cũng kích động rống to, làm cho Trần Thi Vũ đứng trong góc sợ tới mức xụi lơ hét chói tai. - Nếu dám liền bắn đi, nổ súng đi! – Ninh Phượng Nam giống như bị ma chướng, điên cuồng kêu gào. Mạc Bảo Bảo nâng súng nhắm ngực phải của hắn, ngón tay chậm rãi buộc chặt, đang muốn bóp cò súng, trong lòng lại nghĩ cứ chấm dứt như vậy đi, nhưng ngay khi nổ súng tay lại không tự chủ được dời đi phương hướng, viên đạn hướng đến ngực trái của hắn xuyên qua. Xem ra, cô vẫn còn mềm lòng! Biết rõ Ninh Phượng Nam trái tim khác với người bình thường, nằm ở bên phải, cô vẫn là bắn về phía bên trái. Đã bao nhiêu lần cô nằm trong lòng hắn nghe tiếng tim đập bên phải, nay cô nhắm ngay bên phải lại vẫn không hạ thủ được. Nguyên lai.. cô yêu hắn sâu như vậy. Nếu không hạ thủ được với hắn, luyến tiếc giết hắn, vậy thì giết chính mình đi! Vì thế Mạc Bảo Bảo điều chỉnh họng súng nhắm ngay đầu chính mình, bóp cò súng giải thoát chính mình lại nghe Ninh Phượng Nam thét chói tai, - Bảo Bảo, không được nổ súng, gia gia sắp chết nói với cô thế nào? Cô đáp ứng gia gia những gì chẳng lẽ cô đều quên sao? Nguyên bản định chết dưới súng của Mạc Bảo Bảo, thấy cô nâng súng hướng ngực phải của hắn liền nhắm mắt lại, khi viên đạn bắn vào ngực trái của hắn lập tức mở mắt ra. Mạc Bảo Bảo luyến tiếc giết hắn! Nhưng chưa kịp tiêu hóa tin tức này, hắn lại thấy cô nâng súng nhắm ngay đầu chính mình, hắn biết cô muốn chết, hiện tại hắn cách cô 3 trượng, dù có liều mạng cũng ngăn cản cô không được. Nhưng hắn không thể nhìn cô tự sát. Nếu hắn trúng đạn là ngực phải hắn sẽ không ngăn cản, nhưng hắn trúng đạn là ngực trái, nên hắn phải ngăn cản cô. Giờ phút này, chuyện có thể làm cho Mạc Bảo Bảo để ý chỉ có lời dặn dò của Mạc lão gia trước khi chết. - Gia gia? – Mạc Bảo Bảo như bỗng nhiên nhớ lại chuyện gì, đứng sững lại. Đúng vậy, gia gia! Trước khi Mạc lão gia chết từng muốn cô thề, muốn cô phải sống tốt, cho dù có khó khăn, thống khổ, cô cũng phải liều mạng sống tốt, bằng không ông sẽ chết không có chỗ chôn! Nghĩ tới đó Mạc Bảo Bảo cả người choáng váng, tay cầm súng buông xuống, tinh thần hoảng hốt lẩm bẩm "chết không có chỗ chôn, chết không có chỗ chôn..", vẻ mặt hoang mang khóc ròng nói "gia gia, con sống không nổi nữa.." Ninh Phượng Nam thấy cô dừng lại hành động tự sát mới rốt cuộc "rầm", chống đỡ hết nổi té trên mặt đất, máu tươi bắn tung tóe. Mạc Bảo Bảo nghe tiếng vang, nhìn qua thấy Ninh Phượng Nam ngã trên mặt đất, cô đem tất cả trang sức trước kia Ninh Phượng Nam tặng cho cô toàn bộ xả xuống vứt trên đất. Cầm qua Đơn ly hôn trên bàn, cắn răng, tay run run ký xuống ba chữ Mạc Bảo Bảo, sau đó ném hướng Ninh Phượng Nam, cô thẳng lưng, không chút do dự quay đầu bước đi, đến cửa, đưa lưng về phía Ninh Phượng Nam khóc hô "A Nam, tái kiến!", tái kiến, không bao giờ gặp lại. Bởi vì cô sợ gặp lại hắn, cô sẽ không nhịn được giết hắn, cô sợ chính mình sẽ tự sát, cô sẽ hại gia gia chết không có chỗ chôn. Cho nên.. sẽ không bao giờ gặp lại, như vậy đối với cả hai sẽ tốt hơn. Nguyên bản xụi lơ một bên Trần Thi Vũ thấy Mạc Bảo Bảo mang theo súng rời đi liền vội vàng chạy đến bên người Ninh Phượng Nam, nhìn máu chảy ra nhiều cô lo sợ hết sức. Trực giác cô tính lấy di động của Ninh Phượng Nam trên sopha gọi 110, lại bất ngờ bị Ninh Phượng Nam bóp cổ, đứt quãng mệnh lệnh - Không cho phép.. không cho phép báo án.. gọi.. gọi điện thoại cho.. Triển Phong.. Trần Thi Vũ bị Ninh Phượng Nam bóp cổ thở không nổi, vội vàng gật đầu, thừa dịp Ninh Phượng Nam thả lỏng tay liền ngắt điện thoại, quyết đoán gọi cho Triển Phong. Bởi vì cô không chút nghi ngờ, nếu cô không làm theo lời hắn, hoặc là vụng trộm làm gì sau lưng hắn, hắn sẽ không chút do dự bóp chết cô, cho dù vì vậy mà hắn sẽ không được cấp cứu kịp thời mà chết đi. Cho nên.. Ninh Phượng Nam là yêu Mạc Bảo Bảo. Cho nên hắn có khả năng sẽ chết cũng không muốn báo án để người khác biết Mạc Bảo Bảo bắn hắn. Nhưng hắn yêu cô ấy như vây, lại quyết đoán buông tay cô ấy. Ninh Phượng Nam, hắn thật sự ngoan tuyệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]